Edit: Astute Nguyễn"Ta nói này... Lăng Mộc Vân, đảo Lưu Tiên đó không phải là địa bàn của Lăng thị ngươi sao? Bây giờ nếu pháp sư đã nói như vậy, ta và Đinh Lan có thể lên đảo xem xét một chút không?"
"..."
Trên đường về, Phong Gian Nguyệt vẫn quấn lấy Lăng Thanh Vân cầu xin, đúng là một cảnh hiếm thấy. Mà Lăng Thanh Vân lôi kéo không chuyển chỉ đáp lại một nụ cười tươi, quý lời như vàng, có chết cũng không hé miệng.
"Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn tìm hoa kính, chỉ vì chuyện của Đinh Lan, tuyệt đối không nhắc thêm chuyện gì khác, chúng ta ở trên đảo Lưu Tiên nghe thấy gì, nhìn thấy gì, tuyệt đối không để lộ ra bên ngoài một câu —— ta trịnh trọng cho ngươi một lời thề cũng được."
"..." Vẫn cười tủm tỉm không đáp.
"Lăng Mộc Vân!" Phong Gian Nguyệt bắt đầu nổi nóng, "Ta biết hai ta không ưa nhau nhiều năm, nhưng hiếm khi ta mở miệng cầu xin, ngươi còn muốn gì nữa? Nhất định phải bắt ta quỳ trên mặt đất chịu đòn nhận tội mới được?"
Lúc này Lăng Thanh Vân mới quay sang, hai mắt cong cong đáp: "Được đấy, đây là ngươi nói nhé..."
Phong Gian Nguyệt: "..."
Nhìn hai người họ ở bên kia tranh cãi, ta bên này tự có suy tính.
Không ngờ, nhìn được quá khứ của kẻ khác, không phải người, mà là vật.
Nếu là vật vậy thì sự tình càng rắc rối, có điều lại dễ xử lý hơn nhiều, căn cốt chính là, hoàn toàn khống chế đồ "vật" này trong tay mình.
Hiện tại Phong Gian Nguyệt vội vã muốn lên đảo, hắn là nam chính nguyên tác với tính tình Hỗn Thế Ma Vương, nếu Lăng Thanh Vân thật sự không cho, ta lo hắn sẽ tự mò ra cách gì đó, chỉ sợ lúc ấy càng phiền toái.
Huống chi, nếu đóa hoa này thật sự thần kỳ như vậy, ta cũng khá tò mò. Muốn hiểu biết nhiều hơn một chút, thậm chí còn muốn, nếu có thể thì đem hai đóa về nhà, sau này nói không chừng sẽ dùng tới.
Thế là ta hé miệng cười, cho Phong Gian Nguyệt một cái thang lùi xuống, rồi nói với Lăng Thanh Vân: "Mộc Vân, đừng giỡn nữa. Chàng đã cứu Sở cô nương một lần, người tốt làm tới cùng, tiễn phật tiễn về Tây Thiên, để bọn họ tìm đâu có sao. Chỉ là, dù sao đó cũng là địa giới Lăng gia, không tiện để người ngoài xông vào, chàng không tiện thì để ta cùng bọn họ đi một chuyến, thế nào?"
Phong Gian Nguyệt vội vàng phụ họa: "Đúng đúng, có Khả Tâm trông coi, bọn ta bảo đảm không chạy loạn, không gây chuyện, tất cả tuân theo quy củ của Lăng gia các người, ngươi còn không yên tâm ư?"
Lăng Thanh Vân dường như đang nhìn ra tính toán của ta, biểu cảm có chút dao động, đáp: "Cũng được, nếu Khả Tâm đã mở lời, ta cũng không cố chấp nữa. Vậy các ngươi muốn đặt lời thề, sau khi lên đảo, tất cả phải nghe theo sắp xếp của Khả Tâm, rời đảo xong, không được tiết lộ bất kỳ chuyện gì ở đảo ra ngoài."
"Tùy ý ngươi," Phong Gian Nguyệt nói.
"Ngoài ra, gần hòn đảo kia sóng to gió lớn, sương mù vây kín, ta phải tìm người dẫn đường cho các ngươi."
"Ai thế?"
"Hồng Trọng. Các ngươi đã từng gặp rồi, chính là cô nương cao ráo, không thể nói chuyện lần trước."
"Tại sao lại là nàng ta chứ?" Sở Đinh Lan cất tiếng, "Chỉ là một nha đầu biết võ thôi mà."
Lăng Thanh Vân nhướng mày: "Bởi vì, nàng ta xuất thân từ đảo Lưu Tiên chân chính..."
Trước kia ta đã nhắc đến lịch sử của đảo Lưu Tiên, hôm nay phải nói rõ ràng chi tiết lại một chút.
Có kẻ nói mình có thể ăn cay, kẻ khác cũng nói y hệt, nhưng ăn thử rồi mới biết, trình độ tiếp thu vẫn rất khác biệt.
Cùng đạo lý này, tuy trận chiến Bính Thần, ba nước liên hợp đối đầu với Dạ tộc, nhưng bởi vì khoảng cách địa lý khá xa nên Lăng thị tương đối ít tình thù với Dạ tộc.
Cho nên trong lúc chiến tranh, hai kẻ xuất thân võ lâm ở Dạ tộc gom tộc nhân, hối lộ một khoản tiền lớn cho Lăng Hải Lưu, xin hòn đảo nhỏ cô quạnh ngoài biển này để tránh họa.
Hai tên nhân sĩ giang hồ ấy vốn là một đôi sư huynh sư đệ, sư huynh tên là Thạch Thủ Nghĩa, sư đệ tên là Thân Đương Lâu, hai người lợi dụng ngục giam vốn có trên đảo, tu sửa thành một toà sơn trang, đưa người Dạ lên đảo sắp xếp cẩn thận, hoặc làm ruộng bắt cá, hoặc xe sa dệt vải, tự cung tự cấp, hòn đảo cũng trở thành một đào nguyên ngoại thế nho nhỏ.
Mà Hồng Trọng, chính là con gái của Thạch Thủ Nghĩa, lúc ấy Thạch Thủ Nghĩa vì để trấn an Lăng gia, ông ta đã đem con gái duy nhất của mình vào cung, rồi chạy khỏi Lăng gia, chuyện đó đồng nghĩa với làm con tin.
Điều cuối cùng này, là ở phần cốt truyện mà ta chưa biết, trong nguyên tác vẫn chưa viết rõ xuất thân của Hồng Trọng, ta chỉ biết nàng ta là hộ vệ trong cung, không biết còn liên quan sâu sa với đảo Lưu Tiên như vậy. Có điều xem ra, để nàng ta đưa cả bọn lên đảo, quả thực là lựa chọn tốt nhất.
Lăng Thanh Vân lén hỏi Hồng Trọng chuyện hoa kính.
Hồng Trọng trầm ngâm một lúc lâu xong, liền thừa nhận loại hoa này có tồn tại, nhưng đây là bí mật trong tộc, còn nói loại hoa này là điềm xấu, cho nên nàng ta chưa bao giờ chủ động nhắc đến, huống hồ khi rời đi nàng ta còn rất nhỏ, nên cũng không biết nhiều.
Chúng ta không làm khó, Lăng Thanh Vân đành giải thích kỹ với Hồng Trọng. Thứ nhất, đảo Lưu Tiên hiện tại là thuộc địa của Lăng thị, thuộc địa xảy ra chuyện gì, quốc chủ đều có quyền biết. Thứ hai, bản thân Lăng Thanh Vân mang một phần huyết mạch Dạ tộc, bốn bỏ năm lên cũng coi như là Dạ nhân, nên chia sẻ bí mật này, không tính là nàng ta phản bội tộc nhân.
Việc này không nên chậm trễ, vừa về nước, Lăng Thanh Vân đã lập tức chuẩn bị thuyền, để Hồng Trọng đưa ta, Phong Gian Nguyệt cùng Sở Đinh Lan lên đảo.
Nghe nói hòn đảo này ngày xưa dùng để lưu đày phạm nhân, càng đến gần, ta càng cảm thấy lời đồn không phải giả.
Vốn dĩ lúc xuất phát, dưới chân vẫn muôn trùng sóng biếc, phóng mắt ra xa, trời biển một màu, nhưng càng đến gần hòn đảo, hải lưu đột ngột thay đổi, mây dày giăng đầy trời, nước biển vốn xanh biếc chỉ còn một mảng đen trầm. Ta phỏng đoán dưới mặt biển hẳn là có ít núi lửa, nên không khí ập vào mặt có hơi thở mãnh liệt của lưu huỳnh.
Sóng to gió lớn, đảo Lưu Tiên đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, lúc này ta mới phát hiện chung quanh đảo không có dốc thoải, dường như tất cả đều là vách đá từ nham thạch, y hệt một cây nấm mọc ra từ trong đất. Nhìn xa xa có thể thấy cây cối lác đác, dị hình dị dạng, giống một đám đôi tay nữ vu đang giơ lên cao.
Đương nhiên, Hồng Trọng là người địa phương, tìm được cho bọn ta một lối đi tương đối nhẹ nhàng, đây là bến tàu duy nhất trên đảo, người dân tuy không kết giao với bên ngoài nhiều, nhưng vẫn có chút yêu cầu sinh hoạt, duy trì thương mậu nhất định với Lăng quốc, cách một đoạn thời gian, sẽ có con thuyền đưa nước ngọt, rau dưa đến.
Chúng ta lên bờ, ngồi ở một gian quán rượu nhỏ nghỉ ngơi. Đi về trước một đoạn sẽ thấy có ngọn núi bao trên hòn đảo này, kiến trúc trên đỉnh núi gọi là Hồng Diệp sơn trang, là chỗ ở của đảo chủ. Theo Lăng Thanh Vân tiết lộ, cha của Hồng Trọng - Thạch Thủ Nghĩa - đã qua đời mấy năm trước, hiện tại đảo chủ là sư đệ ông ta - Thân Đương Lâu.
Tiểu nhị khách điếm bưng cho bọn ta bưng chút rượu đạm bạc, bởi vì ăn cơm nên Hồng Trọng phải cởi đấu lạp dày nặng trên đầu xuống, để lộ phần trán hơi dô ra và đôi mắt đầy đốm đỏ, khăn đen trên mặt vẫn không gỡ xuống, ẩn sau lớp khăn, nhấp ngụm rượu nhỏ.
Ta nhìn phải nhìn trái, mới phát hiện mắt người nơi này đều mang chút tạp sắc, không nhiều thì ít. Nhìn thấy đốm đỏ trong mắt Hồng Trọng, ta mới ý thức được, đây có thể là do huyết mạch Dạ tộc, chỉ tiếc, không thể so được với Sở Đinh Lan thuần tím mỹ lệ, phiến đốm đỏ ngược lại còn làm nàng ta thêm phần cổ quái.
Hồng Trọng là cô nương cực kỳ kiên định, nhưng lúc này ta thấy nàng ta có vài phần thất thần. Nghe Lăng Thanh Vân nói, phụ thân Thạch Thủ Nghĩa của nàng ta và Thân Đương Lâu tuy là sư huynh sư đệ, nhưng còn thân hơn cả cốt nhục, tay chân đầy vết chai dẫn Dạ nhân mở đất, trong loạn lạc khai thác vùng đất thuần khiết này. Chỉ là hiện giờ Thạch Thủ Nghĩa đã chết, cũng không biết tình nghĩa có như người đi trà sẽ lạnh hay không. Ta đoán thầm tâm tư nàng ta, nhiều năm chưa về, có thể cũng thấy lạ, trong lòng thấp thỏm bất an?
Trong tiệm chỉ có một mình ta chú ý Hồng Trọng, ánh mắt những người khác đều đặt lên Sở Đinh Lan. Ta phát hiện đại thúc trung niên ngồi bên cạnh bất giác hóp bụng vào.
Ta im lặng thở dài, con người mà, đúng là trăm năm ngàn năm cũng không đổi được bản tính trông mặt mà bắt hình dong.
Đúng lúc này, cửa tiệm đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, ba bốn thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, quần áo sang trọng, mang theo bội kiếm, trên đầu búi kiểu tóc kỳ quái, nhìn xa giống như mấy cọng râu ngô, chợt bước vào.
Sở Đinh Lan thấy vậy, không khỏi che miệng cười.
Ta cũng hiểu nàng ấy đang cười cái gì, đám trẻ thường có kiểu "thời trang" khá kỳ quặc, nhưng thiếu niên đó hẳn là chưa bao giờ hoặc rất ít ra ngoài hòn đảo, nên thời trang của bọn họ biến thành kết hợp "smart" trong mắt bọn ta.
Đáng tiếc, nụ cười này bị mấy thiếu niên ấy nhìn thấy, bọn họ vây lại, hung tợn nói: "Cười cái gì?!"
Hồng Trọng đứng lên, che trước mặt bọn ta, khoa tay múa chân dường như đang giải thích.
Nhưng thiếu niên dẫn đầu nhìn thấy mặt nàng ta, bỗng nhiên kêu một tiếng: "Ai u, con quái vật xấu xí này từ đâu đến vậy, hù chết tiểu gia rồi!"
Mọi người cười vang lên.
Bọn họ vốn dĩ bởi vì bề ngoài bị cười nhạo, muốn tìm Sở Đinh Lan làm cho ra lẽ, nhưng diện mạo Sở Đinh Lan vốn chẳng có vấn đề nên lập tức quay đầu mâu sang nhắm vào Hồng Trọng, người thiệt thòi về diện mạo.
Thế giới nhìn mặt này, chính là bất công như vậy.
Hồng Trọng vốn muốn giảng hòa, lại vô cớ bị cười nhạo cũng nói không nên lời, chỉ im lặng đội đấu lạp lên.
Nhưng ta thật sự không đứng nhìn nổi, lập tức xen vào: "Ngươi cười cái gì? Ta thấy ngươi lớn lên không khác nàng ấy là bao đâu."
Lời này không phải là nói bậy, tiểu thiếu gia kia có trán và mắt tương tự Hồng Trọng, có điều hắn là nam, nên diện mạo thô thiển này không đến mức mất hài hòa.
Mọi người cũng nhìn về phía thiếu niên dẫn đầu ấy, phát hiện ta nói thật, hai tuỳ tùng phía sau hắn còn cúi đầu, bả vai run lên, đang cố nhịn cười.
Chuyện càng thật, càng tổn thương. Ta thấy sắc mặt thiếu niên kia dần dần chuyển sang màu gan lợn, trong lòng thầm thấy không ổn.
Quả nhiên, hắn thẹn quá thành giận, giây tiếp theo đã một chân đá sang.