Chương 33: Dạ Hoa Phu Nhân

Edit: Astute Nguyễn

Ta đã nhắc qua chuyện với nam nữ chính nguyên tác, nói mình quan tâm rốt cuộc là ai đang muốn hãm hại Sở Đinh Lan, đồng thời cũng tò mò xem vị Dạ Hoa phu nhân kia rốt cuộc có bản lĩnh gì, Phong Gian Nguyệt không nghi ngờ, sảng khoái đồng ý luôn. Sở Đinh Lan tuy hơi chần chừ, nhưng tựa như vì lời ta đã nói, ngày hôm qua bọn ta mới cứu nàng, nàng ta nhất định cũng ngại từ chối.

Nói đến vị "Dạ Hoa phu nhân" này, Tiểu Vương từ góc nhìn thượng đế trong nguyên tác mới biết bà ta có khả năng bói toán, nhưng mà, ở Phong quốc, bà ta được mọi người biết đến với thân phận hoàn toàn khác.

Có câu Lăng thị có Bồng Lai cảnh, Phong quốc có Hoan Dạ phường. Hoan Dạ phường là nơi thanh sắc nổi tiếng nhất kinh Trường Nhạc, mà Dạ Hoa phu nhân này, chính là chủ nhân của Hoan Dạ phường. Quốc chủ Phong quốc Phong Gian Tuyết có quan hệ rất thân mật với bà ta, giống như là bí mật được công khai.

"Ta ở trong cung đã gặp qua bà ta một hai lần, nhưng không biết bà ta biết bói toán," Phong Gian Nguyệt nói như vậy, vừa hay khẳng định lời đồn.

Tế Thú Đại Hội vừa vặn kết thúc vào hôm nay, bốn người bọn ta liền tranh thủ lúc rảnh rỗi, thay đổi thường phục, để Phong Gian Nguyệt đưa đến bái phỏng Hoan Dạ phường.

Phong Gian Nguyệt tự báo gia môn, bởi vì Dạ Hoa phu nhân này đại danh đỉnh đỉnh, nếu không phải nể mặt hắn, người ta còn chẳng thèm gặp mặt cả bọn. Ta và Lăng Thanh Vân cùng đến, tất nhiên không có ý định chủ động để lộ thân phận.

Cả đám được mời qua cửa phụ, một thị nữ chừng mười lăm sáu tuổi đưa bốn người đến phía sau phường, sau đó mở thiết bị gọi là "bàn đu dây" đưa bọn ta lên.

Dùng ngôn ngữ hiện đại giải thích thì, "bàn đu dây" này tương tự như cái thang máy —— tạm thời gọi vậy đi, tuy thời đại này không có điện và thao tác máy móc—— tòa lầu có tổng cộng bảy tầng, tầng bốn trở lên không được phép mở cho người ngoài, mà bộ "bàn đu dây" này có thể trực tiếp tới được tầng người ta muốn.

Ta còn thầm nghĩ trong lòng rằng thiết bị này không tồi, bằng không ở nơi trăng hoa này, làm sao kẻ có thân phận đi được bằng cửa chính, trên đường bị người ta nhận ra thì vô cùng xấu hổ.

Có điều, Dạ Hoa phu nhân này, dù có gặp chúng ta cũng sẽ không nhận ra mặt.

Bởi vì, bà ta là người mù.

Nghe nói bà ta không phải mù bẩm sinh, ngược lại, còn từng có một đôi đồng tử dị sắc khuynh quốc khuynh thành. Bà ta gả cho một thương nhân, sống ngày tháng bình phàm. Nhưng mà, trong trận chiến Bính Thần, không khí thù định tăng lên, cho dù bình dân mang dòng máu Dạ tộc cũng sẽ bị ảnh hưởng, tên thương nhân đó sợ tới mức dùng huân hương làm mù đôi mắt đó, đuổi bà ta ra khỏi nhà. Không biết sau ấy gặp vận may tình cờ gì đó, bà ta mới ở Phong quốc kinh doanh một nơi trăng hoa thế này.

Một lúc sau, thị nữ dẫn dắt bọn ta đi vào, gặp vị phu nhân này ở một gian phòng tối rất kín đáo.

Dù đã tưởng tượng chủ thanh lâu vô cùng đẹp đẽ mỹ lệ, cao quý, nhưng thấy người thật, ta vẫn không khỏi bất ngờ.

Dạ Hoa phu nhân đó đã không còn trẻ, đôi đồng tử xám xịt không có tiêu cự. Dù vậy cũng không che giấu được vẻ phong hoa tuyệt đại. Khuôn mặt trái xoan, cổ thon dài, làn da trắng nõn tinh tế, toàn thân mặc một chiếc váy dài màu lục đậm bó sát người, tôn lên đôi chân như đường cong mỹ nhân ngư, bên hông một chút thịt thừa cũng không có, thân trên khoác áo nguyệt bạch, cổ áo hơi thấp, mơ hồ lộ ra chút khe núi, làm người ta mơ màng lại không đến mức thô tục.

Phong Gian Nguyệt bèn trình bày mục đích với bà ta, nói Sở Đinh Lan là người Dạ, đêm qua bị người ta tập kích, muốn mời bà ta tính toán giúp, tìm ra kẻ chủ mưu.

Dạ Hoa phu nhân ngồi trên đệm hương bồ, tay nâng trà xanh chậm rãi nghe xong mới nói: "Thật ra, thϊếp thân không có năng lực bói toán, cũng không biết Phong Nhị công tử nghe từ đâu ra."

Lời vừa nói ra, cả bọn đều sửng sốt một lúc. Chỉ là, ta chợt nghĩ ra, có lẽ là khiêm tốn thôi, bằng không Tiểu Vương có bàn tay vàng, chẳng lẽ lại vô ích?

Quả nhiên, Sở Đinh Lan mở miệng: "Phu nhân, người không cần khiêm tốn, ta ở Bồng Lai cảnh đã từng nghe nói, có một hộ nông gia đêm hôm trước mất bò, mời người xem xét, người chớp mắt đã chỉ ra, kẻ trộm kia cao thấp mập ốm, chạy hướng đông hay là trốn hướng tây, đều tả được tất cả."

Không cần phải nói, đây là tình tiết trong nguyên tác, có điều Tiểu Vương đem nó gắn vào Bồng Lai cảnh, cũng coi như hợp lý, nơi đó lắm người nhiều miệng, có chút chuyện tầm phào cũng bình thường.

Phong Gian Nguyệt cũng phụ họa: "Dạ Hoa phu nhân, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, việc này mong người đừng thoái thác."

"Haizzz," Dạ Hoa phu nhân thở dài, cười nói, "Thϊếp thân còn muốn ở kinh Trường Nhạc làm ăn buôn bán, mặt mũi Phong Nhị công tử không thể không nể. Huống chi vị cô nương này cũng là người Dạ, cùng tộc thì nên giúp. Chỉ là, một khi đã như vậy, thϊếp thân muốn nói rõ luôn cách bói, để tránh không thể đạt được yêu cầu, làm cô nương thất vọng."

"Người nói đi." Phong Gian Nguyệt cung kính đáp.

"Thϊếp thân bói toán, đích thị không phải bản thân có năng lực gì đặc biệt, mà là ỷ lại vào một nguyên liệu. Thông qua nguyên liệu này, phối hợp với một loại "dẫn" thích hợp, vào thời điểm thích hợp, sẽ hiện ra cảnh tượng đã xảy ra trong quá khứ một thời gian."

"Ví dụ," bà ta nói tiếp, "Việc tìm bò trong người nông dân kia, ông ta nói cho ta biết, bò mất giờ Tý, còn đưa ra một sợi dây thừng buộc bị đứt làm "dẫn", cho nên mới có thể giúp ông ta nhìn ra, vào giờ Tý, chuồng bò đã xảy ra chuyện gì... Nói như vậy, các người có hiểu không?"

Ta không biết Phong Gian Nguyệt và Lăng Thanh Vân nghe hiểu bao nhiêu, nhưng ta lấy góc nhìn của người hiện đại, một lúc đã tường tận.

Nó y hệt với xem camera giám sát!

Thời gian là giải thích tốt nhất, bạn muốn xem camera giám sát, phải có một đoạn thời gian cố định; "dẫn" mà bà ta nói tương đương với góc quay camera ở chỗ nào; mà nguyên liệu này theo lời nói thì giống như chiếc camera.

Phương pháp này làm ta hơi giật mình, có thể nói là có lợi có hại.

Mặt lợi là, mắt thấy là thật, nó tái hiện được toàn bộ cảnh tượng, có thể lấy được tất cả thông tin chân thực nhất, không cần hoài nghi đáp án chủ quan, hay giấu giếm gì;

Nhưng mặt lợi còn nhiều hơn. Nói cách khác, thuật bói này, có rất nhiều điều kiện hạn chế, hơn nữa chỉ có thể hiện ra đoạn thông tin rất ngắn.

Thời gian không gian đều mênh mông như hải, chủ bò có thể dễ dàng biết bò mất vào giờ Tý, nhưng chúng ta làm sao biết kẻ trộm kia nói những gì quan trọng, vào khi nào? Đây giống như bạn muốn kiểm tra camera, nhưng người ta lại ném cho cuộn phim ba năm vào mặt.

Bốn người bọn ta thương lượng một lát, nghĩ đến đám trộm kia xuống tay vào đêm qua, khả năng chắc là đã ủ mưu từ lúc trước, cuối cùng Sở Đinh Lan tự chọn thời điểm là trưa ngày hôm kia, mời pháp sư xem giúp.

Đến lượt "dẫn", Lăng Thanh Vân dường như chợt nhớ ra gì đó, hắn móc một cái bao từ trong ngực, mở ra, chính là tấm lệnh bài trên người kẻ đêm kia, rồi hỏi: "Cái này được không?"

Dạ Hoa phu nhân đón lấy, tay cẩn thận sờ, cuối cùng gật đầu: "Được."

Thời gian và vật dẫn đã xác định, Phong Gian Nguyệt liền hỏi: "Theo lời của Phu nhân, nguyên liệu là cái gì?"

Dạ Hoa phu nhân cười nói: "Đã sai nô tỳ đi lấy, xin Nhị công tử tạm thời đừng nóng vội."

Vừa nói xong, thị nữ đã chuyển đến một kiện bình bát gốm đen, bát có ba chân, tạo hình cổ điển, to như một cái bể cá cỡ vừa, phía trên dùng sọt tre làm nắp, tuy có ô vuông thông khí nhưng chẳng rõ bên trong là thứ gì.

Sau đó thị nữ liền đi kéo cửa sổ, không gian nơi này đột nhiên tối đi không ít, mấy người bọn ta ở đó, mơ hồ cũng cảm thấy cảm giác nghi lễ trang trọng.

Dạ Hoa phu nhân thắp hai ngọn nến, chậm rãi kéo nắp bát ra.

Ta mang theo tò mò mãnh liệt, nín thở ngưng thần ngó sang.

Bên trong là nửa bát nước trong, một đóa hoa đang bay bay trên mặt nước.

Ta chưa bao giờ nhìn thấy loài hoa như vậy: Nó như là rất nhiều mảnh gương vỡ tạo thành, hình dạng tựa sen, mỗi một cánh hoa dường như đều đúc từ vân mẫu hay kim cương, mang theo một loại ánh kim sắc lạnh, ở phía trên vậy mà lại hiện ra bóng người.

Trông mặt mà bắt hình dong, ta nghĩ có thể gọi loài hoa này là: Hoa kính.

Phu nhân đem ngón tay thon dài phủ trên bình bát, giống như đang cảm thụ hơi nước bốc lên, sau đó trong miệng lẩm bẩm, giống như bốn câu thơ: "Lấy hồn để thề... Lấy máu để chứng... Thế gian soi chiếu... Minh xét rõ ràng..."

Nói xong, bàn tay kia của bà ta vậy mà móc ra một con dao, đâm lên cánh tay mình, máu tươi lập tức nhỏ vào trong nước, lan ra thành sợi tơ đỏ.

Sau đó, bọn ta nhìn chăm chú xuống, đóa hoa như gương kia, bắt đầu xoay tròn, sáng rực trong không trung, chiếu ra màu sắc kỳ quái, sau đó một mảnh rực rỡ tản ra toàn bộ phòng, toàn bộ thời không, giống một chiếc kính vạn hoa khổng lồ, mà bọn ta đều đứng trong kính vạn hoa này.

Tiếp theo, ta cảm giác bản thân chính mình giống như đang đi xuyên qua mây, bốn phía không gian, mặt đất tất cả đều vặn vẹo, biến hình, hóa thành một cảnh tượng khác.

Đây là một gian phòng lớn, trong phòng đều là bé gái nhỏ tuổi, cao thấp mập ốm đều có, giống nhau ở chỗ là tay đều bị trói sau lưng, biểu cảm cực kỳ gấp gáp, hơn nữa, đồng tử của bọn họ hoặc lam hoặc lục, hoặc mang màu đỏ, hoặc có vàng nhạt, tóm lại là —— toàn bộ đều là huyết mạch Dạ tộc.

Bọn họ không dám chạy trốn, thậm chí không dám lớn tiếng nói chuyện, bởi vì trong phòng có kẻ trông coi —— là chủ nhân của lệnh bài kia, hắn đang ngồi ở trên xe lăn, mặt ẩn trong mũ choàng, từ một phía căn phòng nhìn quét qua mọi người.

Ta không thể không thừa nhận, thời điểm Sở Đinh Lan chọn này cực kỳ đen đủi, bởi vì không khí áp lực như vậy, căn bản không có ai nói chuyện, cũng không ai đối thoại với tên canh gác đó, ngoại trừ thấy một đám bé gái người Dạ bị người ta ăn hϊếp, căn bản không thu được tin tức hữu dụng nào.

Thời gian cứ như vậy một phút một giây trôi đi, làm ta không nhịn được, rốt cuộc cũng có một người vào nhà, hình như là đổi ca với tên què kia, bọn họ còn nói một câu.

"Có chắc đó là Dạ Cơ không?"

...

Đáng tiếc, đúng lúc mọi người đều dựng lỗ tai muốn nghe, ánh sáng đột nhiên tắt ngấm, ảo cảnh trước mắt đều tiêu tán.

Cả đám ngã về hiện thực.

Ta nhìn sang, đóa hoa kia đã châm hết, bị cháy thành bụi tro bạc.

Dạ Hoa phu nhân thu tay, phát ra một trận ho dài tê tâm liệt phế, miệng vết thương trên cánh tay cũng nhuốm máu. Thị nữ vội vàng chạy lên, vỗ về giúp bà ta dễ chịu.

"Đã xong rồi á?" Sở Đinh Lan như mới tỉnh mộng, hỏi.

"Xin lỗi, vì hoa kính cháy hết rồi," Dạ Hoa phu nhân thở hổn hển đáp lại.

Chúng ta mấy mặt nhìn nhau, lăn lộn một buổi, thấy hố càng nhiều, chứ chẳng tìm được bất kỳ đáp án nào, cả đám khó giấu nổi vẻ thất vọng.

Liên quan đến an nguy của Sở Đinh Lan, Phong Gian Nguyệt cũng hơi vội vàng, nói với Phu nhân: "Vậy chưa đủ manh mối! Nghe nói người cũng là người Dạ, vì đồng tộc, chẳng lẽ không thể giúp Đinh Lan, giúp những đứa bé đó sao?"

Dạ Hoa phu nhân thu tay, trầm mặc một lúc, thị nữ bưng lên nước trà, bà ta chậm rãi uống, bọn ta cũng kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ đến khi bà ta đặt chén trà lên án mới mở miệng, giọng trầm hơn lúc nãy rất nhiều: "Thϊếp thân mới nói, thϊếp thân cũng không có thần dị gì cả, cùng lắm là dựa vào loại nguyên liệu này thôi. Thứ này là "hoa kính", chỉ có huyết mạch Dạ tộc mới có thể kích hoạt. Là bí bảo bất truyền của Dạ tộc."

Phong Gian Nguyệt vui vẻ nói: "Đinh Lan cũng là huyết mạch Dạ tộc, nói không chừng nàng ấy cũng có thể kích hoạt? Hoa này người còn không?"

Dạ Hoa phu nhân lắc đầu: "Hoa là thϊếp thân ngẫu nhiên tìm được hồi trẻ. Vừa rồi, là đóa cuối cùng. Nếu không phải vì Phong công tử thân phận cao quý, lại dùng để cứu người, thì thϊếp thân vốn định lưu trữ lại rồi."

Cả bốn người đều hiện lên biểu cảm bối rối. Thừa một đóa cuối cùng, người mà sớm nói, bọn ta đã cẩn thận một chút rồi.

Phu nhân lại nói tiếp: "Hoa này không phải vật cát tường, kích hoạt tốn máu hại tim, mong các vị không truy tìm nó."

Bà ta nói câu này, nghe như là khuyên nhủ, nhưng lọt vào tai kẻ khao khát theo đuổi, lại là một ý khác.

Phong Gian Nguyệt ánh mắt sáng ngời: "Người nói vậy, nghĩa là trên thế gian vẫn còn loại hoa này, có thể tìm được?"

Phu nhân liên tục xua tay, khổ sở khuyên vài câu. Nhưng lúc này Phong Gian Nguyệt, Sở Đinh Lan nào có chịu nghe, vẫn muốn truy lùng, tìm ra đáp án.

Cuối cùng, Dạ Hoa phu nhân đành thở dài, sau đó thốt ra: "Theo thϊếp thân biết, trên đời có lẽ còn có nơi tồn tại loài hoa này, có duy nhất một nơi, nhưng nghe nói sương mù quanh năm, rất khó tới."

"Nơi nào?"

Phu nhân nhẹ nhàng hé miệng, cất lên một địa danh làm ta và Lăng Thanh Vân đều giật mình: "Đảo Lưu Tiên..."