Chương 28: Chúng Ta Đúng Là Có Duyên Phận

Edit: Astute Nguyễn

Tế Thú Đại Hội sắp kết thúc.

Đại hội lần này làm ta mệt chết, phải đưa chủ ý, phối hợp diễn xuất, buổi tối còn phải ngủ trên một chiếc giường kể chuyện cổ tích cho người ta. Cũng may là có hồi đáp, nửa tháng trôi qua, ta có thể cảm thấy thái độ của Lăng Thanh Vân đối với ta bắt đầu thay đổi —— loại thay đổi này này ta rất khó hình dung, bởi vì người ngoài nhìn vào, vẫn thấy hắn vô cùng dịu dàng, nhưng ta cảm nhận được, hắn đã chấp nhận ta ở bên cạnh, trở thành chiến hữu của hắn, hoặc là cùng thành tội phạm.

Đếm ngược ngày hôm sau, cả hai đang dùng cơm trưa trong doanh trướng nhà mình.

Đồ ăn có tôm khô.

Kể ra cũng kỳ, ta rất thích ăn tôm to, nhưng lại ghét tôm khô, từ nhỏ đã rất ghét. Cho nên ta nhặt hết đám tôm khô ra ngoài, đặt ở cạnh mâm.

Khóe mắt liếc thấy, Lăng Thanh Vân cũng bắt chước y hệt.

Chuyện này làm ta có chút mừng thầm, cảm thấy cả hai bỗng dưng lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên, khoảng cách cũng kéo gần một chút.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh cực lớn của vật nặng rơi xuống đất, làm ta sợ tới mức co rụt cổ, ngước lên đã thấy có người hạ từ trên trời xuống như con ngỗng trắng.

Một đám thị vệ khẩn trương chạy đến, đồng loạt giơ giáo ra.

Sau đó người nọ chợt đứng lên, phủi phủi người, cánh hoa rơi dần xuống đất.

Đó chẳng phải là Phong Gian Nguyệt sao?

Lăng Thanh Vân đứng sau ta, khuôn mặt mang vẻ tươi cười, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Sao không ngã chết đi..."

Đương nhiên, bước tới phạm vi đối phương có thể nghe thấy, hắn lập tức thay lời, cười nói: "Gian Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?"

Phong Gian Nguyệt chạy vào, vừa chụp vừa nói: "Đừng nói nữa, hôm nay một đống đại cô nương với tiểu tức phụ đổ xô đến chỗ ta."

"Ồ, đúng là khiến người ta hâm mộ." Lăng Thanh Vân tủm tỉm nói, ta cũng không nghe ra là hắn đang khen hay là trêu chọc.

"Hâm mộ cái gì? Ta đã nói với bọn họ rằng bản thân đã có ý trung nhân, bọn họ vẫn không chịu buông tha."

"A?" Lăng Thanh Vân giương mắt cười, cất một câu chấm hỏi đầy ý vị sâu xa.

"Chính là Sở cô nương từng gặp ở Bồng Lai cảnh lần trước."

Lăng Thanh Vân lúc này mới thả lỏng, cười rộ lên: "Tính ra cũng thật đáng mừng, đỡ phải quấn lấy Khả Tâm nhà ta."

Phong Gian Nguyệt có chút bực, hắn ngồi vào bàn đầu tiên: "Ngươi nói cái gì? Thứ nhất, ta có ý với Khả Tâm là khi còn nhỏ, thứ hai, ta nảy sinh tình cảm nhưng trước giờ vẫn giữ phép tắc, có khi nào lì lợm la liếʍ, dùng thủ đoạn đê tiện?"

Lăng Thanh Vân liếc hắn một cái, bất mãn nói: "Nói cứ như ta dùng thủ đoạn đê tiện vậy."

"Ngươi đương nhiên là thế!"

Lăng Thanh Vân trợn hai mắt, ta ở một bên cũng thấy khẩn trương, chờ xem Phong Gian Nguyệt sẽ nói gì tiếp theo.

Kết quả Phong Gian Nguyệt lại chỉ vào mâm cơm của Lăng Thanh Vân, bên cạnh mâm là một đống tôm khô.

"Khả Tâm, hắn có nói với muội, rằng hắn không thích tôm khô không?"

Ta: "A? À..."

Phong Gian Nguyệt: "Muội nhìn xem, chuyện này chứng minh muội và hắn có duyên phận. Thực tế là, hắn vốn thích nhất là tôm khô, nên mới giữ đến cuối bữa để ăn!"

Ta: "..."

Lăng Thanh Vân nhướng mày: "Phong Gian Nguyệt... Ngươi có thể lượn đi một cách êm xuôi không..."

Hai kẻ dở hơi này đấu võ mồm, làm ta nửa ngày vẫn chưa chen được câu nào, mãi lúc này mới nhanh nhẹn đến đổi đề tài: "Gian Nguyệt, Sở cô nương kia không ở cùng ngươi sao?"

"Ta thuê cho nàng ấy một gian nhà riêng ở phía tây khu vực săn bắn," Phong Gian Nguyệt đáp, "Rốt cuộc bây giờ nàng ấy vẫn chưa phải quý tộc, không vào được Tế Thú Đại Hội. Có điều, ta tính hôm nay nói chuyện với ca, cả đời này ta chỉ gắn bó với nàng ấy!"

Nhắc tới Sở Đinh Lan, Phong Gian Nguyệt lại nói ra một tràng, xem ra không hổ là nam nữ chính nguyên tác, hấp dẫn nhau vô cùng tự nhiên.

"Gian Nguyệt à," Lăng Thanh Vân lúc này cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, rồi cẩn thận hỏi, "Sở cô nương huệ chất lan tâm (1)... Chỉ là, xuất thân... Rốt cuộc vẫn rất thấp, ngươi... Thật tình muốn cưới nàng ta làm chính thất sao?"

(1) Huệ chất lan tâm: Cao nhã thanh khiết.

"Đương nhiên," Phong Gian Nguyệt trừng mắt, "Có câu nhất sinh nhất thế nhất song nhân (2), chẳng lẽ ngươi định để Khả Tâm làm thϊếp?"

(2) Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, tương tư tương vọng bất tương thân: Một đời một kiếp một đôi, cùng nhớ, cùng hướng về nhau nhưng lại không thể bên nhau.

Lăng Thanh Vân bị hắn nói móc cũng không tức giận, bộ dáng dịu dàng đáp: "Xem ngươi kìa, sao lại còn trách ngược ta. Ta đây không phải đang lo lắng cho ngươi sao, ngươi cảm thấy ca mình có đồng ý không?"

Phong Gian Nguyệt nói tiếp: "Ngẩng đầu không thẹn với trời đất, cúi xuống chẳng thẹn với lương tâm. Ta cưới cô nương mình yêu, liên quan gì đến người khác!"

Ta ở bên cạnh nhai rau cần, im phăng phắc.

Ta biết trong nguyên tác nhà hắn tuyệt đối không đồng ý, bởi vậy nên Phong Gian Nguyệt mới đả thương chú bác trong nhà. Đây là một cảnh nổi tiếng trong nguyên tác, kết hợp với cái câu vàng son cực kỳ vang dội và uy lực trước kia, rất nhiều fan đem đi để trích dẫn.

Tuy vậy... Ta thấy hơi xót chú bác nhà hắn, cảm thấy nuôi thằng cháu trai như này còn không bằng cả giữ miếng xá xíu.

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, làm đất khẽ rung lên, có thị vệ chạy vào bẩm báo, vệ sĩ Phong quốc ở khắp nơi tìm kiếm Phong Gian Nguyệt, nói là ca hắn cho gọi, hỏi chúng ta có thấy người không.

Chỉ thấy Lăng Thanh Vân khẽ mỉm cười, tay đưa lên bên miệng, hướng ra ngoài cửa hô to một tiếng, giọng như chuông lớn: "Ở chỗ này! Vào đi!"

Vệ sĩ Phong gia ùa hết vào trong, vừa đấm vừa xoa, lôi Phong Gian Nguyệt đi.

Ta ở phía xa còn nghe thấy tiếng hắn hét vọng lại: "Lăng Mộc Vân, ngươi là cái đồ tiểu nhân đê tiện, ngươi đang trả thù ta vạch trần chuyện tôm khô ——"

Phong Gian Nguyệt rời đi xong, hạ nhân liền tới thu dọn chén đũa, trong phòng còn mỗi hai bọn ta.

Lăng Thanh Vân khôi phục nụ cười mê ly như thường ngày, hắn không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau một lúc lâu, lại như thì thầm: "Sở Đinh Lan? Thú vị..."

Sau đó hắn chợt chuyển sang ta: "Ngươi biết nàng ta không?"

Vốn dĩ trong lòng ta có hơi lo sợ, nhưng vẫn giả chết chơi đùa, nghe hắn hỏi như vậy, ta liền vội vàng cười đáp: "Biết, không phải ngươi từng dẫn chúng ta đến Bồng Lai cảnh, mọi người đều thấy sao?"

Lăng Thanh Vân nhìn ta, trong mắt có chút kim sắc lướt qua: "Ta đang hỏi, ngươi có quen biết không?"

"Hả? Chẳng lẽ ngươi đang nói An Khả Tâm?" Ta tiếp tục cố gắng giả ngu, "An Khả Tâm cũng biết nàng ta, không phải ngươi từng nói nàng ấy trước kia rất hay đến Bồng Lai cảnh xem biểu diễn?"

Lăng Thanh Vân lại một lần nữa lặp lại vấn đề, trọng âm vô cùng rõ ràng: "Ta đang hỏi, ngươi, quen biết nàng ta không?"

Ta biết bản thân giấu không nổi nữa, bắp chân bắt đầu chuột rút... Nhưng Lăng Thanh Vân làm sao phát hiện?

"Cũng không khó," Lăng Thanh Vân như đã nhìn thấu suy nghĩ của ta, hắn cười nói, "Sở Đinh Lan hôm đó biểu hiện vốn rất bất thường, mà câu "về hiện đại" ngươi nói ra, chắc cũng không phải là lẩm nhẩm với không khí nhỉ? Đối chiếu hai bên, sẽ có kẻ kỳ quái nói chuyện cùng ngươi."

Duỗi đầu là dao, rúc đầu cũng là dao, ta thú nhận.

"Đúng vậy, nàng ấy là bạn học của ta, tên thật chỉ có một chữ Sở, lúc đọc sách đã thích Phong Gian Nguyệt, không biết vì nguyên nhân gì, cũng xuyên cùng ta đến."

"Thú vị," Lăng Thanh Vân dùng ngón tay vê cằm, "Ngươi từng nói, ngươi đọc truyện lậu, tám phần là, nàng ta biết nhiều cốt truyện hơn ngươi?"

Lời này đột nhiên làm ta có chút đau đớn, đành phải nheo mắt lại.

Ta đọc được logic đằng sau câu hỏi của hắn, ta là một công cụ, hoàn toàn có thể thay thế.

Nhưng mà, ta nghĩ lại, nếu ta ở lập trường của hắn thì sao?

Ta chắc cũng sẽ có suy nghĩ y hệt như vậy, không hề nghi ngờ. Hai công cụ, muốn chọn cái tốt hơn là chuyện thường tình.

Chúng ta cùng là một loại người.

Hưʍ... Ngoại trừ chuyện ghét tôm khô.

Lòng tự tôn bị tổn thương làm ta không nghĩ ra được cách nào cầu xi, ta nhìn thẳng hắn, cực kỳ thành thật mà phun ra một chữ: "Đúng."

Hắn tựa hồ ngạc nhiên trước sự thẳng thắn bất ngờ của ta, tiện đà nghiêng đầu nhìn xuống cười một cái: "Ngươi sợ bản thân bị thay thế sao?"

Ta lại nhún vai lần nữa: "Có một đạo lý là, dù uống thuốc có khóc hay không thì vẫn đều khổ, ta có sợ hay không, thì có khác nhau?"

"Ngươi giận à?"

"Cũng không hề, nếu ta là ngươi, có lẽ cũng sẽ làm như vậy." Ta khoanh tay, trả lời hắn.

"Không thì tốt," hắn cười nói, "Ta quả thật nghĩ vậy. Nhưng nguyên nhân chính là vì đã nghĩ vậy nên mới cảm thấy không ổn."

"Vì sao?"

"Nàng ta không có chung lợi ích với ta, nếu muốn moi cốt truyện từ nàng ta thì phải tranh thủ được tín nhiệm, muốn tranh thủ tín nhiệm, thì khó tránh chuyện chung sống lâu dài —— mà ta đối với nữ nhân Phong Gian Nguyệt thích, chẳng có hảo cảm gì..." Hắn dùng ngữ điệu vui đùa đáp.

Ta đứng im.

Sau khi so sánh hai lần, tính toán chi tiết mới chọn ta sao? Ta cũng không biết có nên vui mừng không. Tuy lúc trước nói không giận, nhưng đối với loại chuyện này, nội tâm vẫn rất khó chịu.

"Ai, bỏ đi, nói chuyện này làm gì," Lăng Thanh Vân phất tay, "Dù sao nàng ta có lẽ cũng không sống được đến ngày mai."

"Cái gì?" Nghe câu đó, ta như bị sấm đánh oành oành, "Ngươi muốn gϊếŧ nàng ấy?"

Nếu Lăng Thanh Vân muốn gϊếŧ người, nhất định sẽ bị đẩy về hố trong nguyên tác.

Nhưng Lăng Thanh Vân chỉ kinh ngạc nhìn ta, buông thõng tay nói: "Cần đến ta động thủ à?"

Ps: 1 bình chọn + 1 bình luận + 1 theo dõi => 1 chương mới