Tôi “ồ” đáp lại, hẻm Thanh Đàm ở bên đường Vĩnh Phúc, nằm trước đường Ninh An hai ngã tư, chỉ cách khoảng mười phút đi bộ thôi.
Đúng là rất gần.
Mặc dù bố tôi là chủ tịch của một công ty nhưng ông ấy có hơi không thích những ngôi nhà có không gian quá to và rộng. Bố tôi thường nói nhà thì phải có hơi người cho nên ông đã mua một căn nhà trong khu dân cư cao cấp trên đường Ninh An, đoạn đường này khá sầm uất.
Tiểu thuyết miêu tả Trần Nguyện là mặc dù công ty của bố cậu ấy gặp khủng hoảng, gia đình sa sút nhưng thực tế cuộc sống của cậu ấy vẫn khá tốt.
Xe cộ qua lại trên đường, gió đêm thổi hiu hiu xen lẫn với tiếng còi xe và tiếng rao hàng văng vẳng của những người bán hàng rong vọng lại.
Những ngọn đèn đường ở bên đường tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, kéo dài bóng tôi và Trần Nguyện.
“Cậu đến rồi.” Nhìn thấy biển báo trên đường Vĩnh Phúc, tôi quay lại vẫy tay với Trần Nguyện: “Vậy tớ đi trước nha.”
“Tớ tiễn cậu.”
Tôi: ?
Cậu ấy ho nhẹ rồi nói: “Cậu là con gái đi một mình không an toàn.”
“Không…” cần đâu.
Tôi còn chưa kịp từ chối, Trần Nguyện đã đi về phía trước, bóng lưng lộ ra chút bướng bỉnh và không cho phép người khác từ chối.
Được thôi, tôi đuổi theo bước chân của cậu ấy.
“Cảm ơn cậu.” Nam chính đúng là người có phẩm chất tốt, cậu ấy còn đưa tôi về tận trước cổng nhà tôi.
“Cậu cũng về nhà đi!” Tôi đứng trước cổng khu dân cư, Trần Nguyện nghe tôi nói vậy thì cậu ấy gật đầu.
Ánh sáng từ đèn đường chiếu lên người cậu, làm đôi mắt cậu ấy trở nên mờ ảo.
Chàng trai dường như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng cậu ấy chỉ mấp máy môi, sau đó chầm chậm rời đi.
Người tốt! Cậu ấy thật sự là một người tốt!
Tôi cảm kích nhìn bóng lưng cậu ấy, lòng thầm khen ngợi cậu ấy vài câu.
Nam chính này, nếu như tôi có thể xuyên trở lại thì tôi nhất định sẽ đánh giá năm sao cho tác giả của quyển tiểu thuyết.
Không lâu sau tôi đã nghênh đón kỳ thi giữa kỳ.
Mặc dù tôi là sinh viên năm hai nhưng tôi vẫn là người có đầu óc, học tập cùng các bạn trong lớp được hai tháng, loại cảm giác có kiến thức trong đầu đã quay trở lại cơ thể tôi.
Kỳ thi giữa kỳ diễn ra trong hai ngày đến rồi đi, có những người vui vẻ thì cũng có những người buồn rầu.
Ví dụ như bạn học ngồi kế bên tôi, Tạ Bạch Tụng chỉ thi được hạng hai từ dưới đếm lên trong lớp.
Tôi có thể thông qua ánh mắt của cậu ấy cảm nhận được cậu ấy chính là con cá muối (*) đang toát ra hơi thở của cái chết.
(*) Cá muối (咸鱼): là một phép ẩn dụ cho những người không muốn làm gì, không có mơ ước.