Chương 4

Lúc này Tạ Bạch Tụng, bạn cùng bàn của tôi, đang hỏi bạn học Trần Nguyện ngồi ở bàn trên rằng cậu ấy có muốn chơi bóng rổ với lớp A2 bên cạnh trong tiết học thể dục tiếp theo hay không.

Chơi bóng rổ?

Tôi phấn khích dỏng tai lắng nghe.

Một nhóm thiếu niên cao lớn khoảng mười bảy mười tám tuổi chơi bóng rổ, chị em con gái như tôi ít nhiều có phần mong chờ cộng thêm hào hứng.

Trần Nguyện vẫn chưa kịp nói, tôi đã vội vàng quay đầu nhìn Tạ Bạch Tụng: “Cậu nói chơi bóng rổ ở sân nào vậy?! Tớ muốn đi xem!”

“Sân số 3.” Vừa trả lời xong, Tạ Bạch Tụng khinh bỉ nhìn tôi: “Kỳ Tiểu An mau lau sạch nước miếng của cậu trước đi.”

Không ai để ý rằng Trần Nguyện bỗng ấn bút, chỉ nghe thấy tiếng “cạch” sau đó cậu ấy trả lời: “Được.”

Vãi! Hơi thở của thanh xuân! Hơi thở của thanh xuân đấy!

Hai nhóm người tụ tập xong rồi lại tách ra trên sân bóng rổ số 3 trong sân tập.

Những thiếu niên trước mặt tôi đều cao gầy, bắp chân săn chắc cùng những đường cong cơ bắp thanh thoát, áo của một số người bị gió thổi lên còn thấy được cả cơ bụng.

Trong lòng tôi lệ rơi đầy mặt.

Tiếc là nhỏ bạn thân Lộ Tiểu Niệm của tôi không có ở đây, điều này làm tôi có cảm giác đang lén ăn một mình vậy.

Phật tổ hiển linh, sắc tức thị không, không tức thị sắc.(*)

(*) Sắc tức thị không, không tức thị sắc (色即是空, 色即是空): là một câu trong Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm kinh.

Tôi nhìn thấy Trần Nguyện đang đứng khởi động tay chân ở bên ngoài sân, tình cờ cậu ấy lại đang đứng dưới bóng cây.

Nắng chiều xuyên qua kẽ lá để lại những vệt sáng và bóng râm loang lổ trên mặt đất.

Thiếu niên cao gầy có nước da trắng ngần cầm lấy bình nước, ngẩng đầu uống một ngụm, đường xương hàm gọn gàng mượt mà ấy còn rõ nét hơn cả con đường tương lai của tôi nữa.

Nam chính đúng là nam chính, nhan sắc đáng giá hơn cả tá người.

Trước khi ra sân, cậu ấy quay lưng về phía chỗ nghỉ ngơi bên này, a, là số hai mươi lăm.

Thú thực, xem một nhóm nhân vật trong tiểu thuyết chơi bóng rổ ở trước mặt khiến tôi hơi ngơ ngẩn.

Cậu đánh tôi đỡ, trận đấu thực sự rất kịch liệt.

Trong quá trình đó còn có người chụp một bức ảnh từ phía xa, tôi thấy cậu nam sinh chụp hình ấy trông cũng ngơ ngác lắm.

May mà mọi người đều đang theo dõi trận đấu, nếu không mấy chục năm sau nghĩ lại chắc phải đấm ngực giậm chân mất thôi.

Bên khu vực nghỉ ngơi, phần lớn mọi người đều đang xem trận đấu, có nam cũng có nữ, diễn biến đặc sắc như vậy đương nhiên sẽ đưa đến những tiếng reo hò nồng nhiệt.