Cách khá xa nên tôi không thể thấy rõ ánh mắt cậu ta.
Tôi theo bản năng xoay người xuống lầu rời đi.
Tim tôi đập thình thịch liên hồi, mẹ nó, làm tôi sợ chết khϊếp.
Gặm CP bị phát hiện.
“An An về rồi à, rửa tay nhanh còn ăn cơm.”
Tôi đang đóng cửa cởi giày thì một cái đầu ló ra từ nhà bếp, là ông cha già của tôi.
Ông ấy cầm muôi, mặc một chiếc tạp dề Hello Kitty hồng nhạt, cao giọng gọi tôi.
Nói thật, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Tôi lớn tiếng đáp lại “Con biết rồi”, sau đó chạy vào bếp bưng thức ăn giúp ông.
Kỳ An thực sự có một gia đình tốt, bố dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, hiện tại là ông chủ một công ty niêm yết, dù công việc bận bịu nhưng hàng ngày vẫn tan làm đúng giờ về nhà ăn cơm với con gái, thoạt trông coi trọng sự nghiệp nhưng cũng không bỏ bê gia đình.
Có điều trong tiểu thuyết gốc hầu như không có câu văn nào khắc họa nhân vật này, đến mẹ Kỳ An cũng chưa từng xuất hiện, vậy đây chắc là gia đình đơn thân.
Tôi thở dài, quả nhiên không phải là nhân vật chính thì đến cả cuộc đời nhân vật cũng chẳng có.
Song vậy cũng tốt, làm vai chính cũng mệt lắm.
Đường sống đã được định sẵn, không có lựa chọn nào khác.
“Bố, bố cảm thấy con là người thế nào?”
Bố Kỳ đang ăn cơm ở đối diện, ngẩng lên liếc tôi một cái, mặt kiểu “uống lộn thuốc à con”, sau đó lòng đã hiểu rõ.
“Nói đi, có phải con bị thầy gọi phụ huynh không? Hay là có việc xin bố?”
Tôi cạn lời, thì ra địa vị của tôi trong lòng ông ấy là như vậy.
“Con bảo này, ông Kỳ à bố hơi lạc đề rồi đấy.”
Nhìn ra tôi khá nghiêm túc, ông ấy cũng chẳng dừng động tác ăn cơm lại, ngẫm nghĩ rồi nói: “Con mãi mãi là con ngoan của bố.”
Bố tôi có chút khiếu hài hước trong người.
Tôi: ...
“Ông Kỳ, bố cũng mãi mãi là bố tốt của con.”
Tôi khẽ nghiến răng nghiến lợi.
Cuộc sống sau khi xuyên qua cũng không khác gì so với thực tế lắm.
Thời gian cũng từng ngày trôi qua.
Chỉ là trước đây tôi phải chạy deadline cho nhiều môn học khác nhau ở trường đại học, còn bây giờ tôi phải làm bài tập về nhà cho các môn học khác nhau ở trường cấp ba.
Sh*t!
Một vấn đề vô cùng quan trọng chợt nảy ra trong đầu tôi, bây giờ tôi đang là học sinh lớp mười một vậy chẳng phải sau này tôi lại phải trải qua sự tra tấn của kỳ thi tuyển sinh đại học thêm lần nữa sao.
Tôi rêи ɾỉ nằm xuống bàn.
Tiếng cười của Tạ Bạch Tụng từ bên cạnh truyền đến.
Tôi đến đây được một tháng rồi nên đã biết hầu hết mọi người trong lớp, ít nhất có thể nhận ra được vài gương mặt quen thuộc.