Chương 2

Một giây, hai giây, ánh mắt của thầy ấy ngày càng làm tôi áp lực.

“Căn hai…”

Đột nhiên nam sinh ngồi ở phía trước thấp giọng nói cho tôi biết đáp án.

Sau đó tôi vội vàng nói theo lời nhắc của cậu ấy. Nét mặt của thầy toán cũng trở nên tốt hơn, nói một câu “Đáp án chính xác” rồi cho tôi ngồi xuống.

Sống sót rồi.

Tôi vừa mới đến đây mà đã gặp được một người tốt rồi.

Nhìn bóng lưng cao gầy của chàng trai trước mặt, tôi vui mừng đến mức hai mắt rưng rưng.

“Kỳ Tiểu An, không ngờ Trần Nguyện lại nói cho cậu biết đáp án?”

Trần Nguyện?! Nam chính?!

Bạn cùng bàn của tôi, Tạ Bạch Tụng, là một chàng trai sôi nổi và năng động, đồng thời cũng là bạn thân của “Kỳ An”.

Biểu cảm trên gương mặt của cậu ấy rất phong phú, thiếu điều chưa viết bốn chữ "Shock tới tận óc” lên mặt thôi. Ánh mắt cậu ấy chần chừ đảo qua đảo lại giữa tôi và Trần Nguyện ngồi ở phía trước.

Giống như giữa hai chúng tôi có gì đó mờ ám vậy.

Chỉ là bạn bè khác giới, người ta tốt bụng ra tay nghĩa hiệp thôi mà.

Sau giờ học, tôi nghĩ đi nghĩ lại, người trước mặt tuy là nam chính nhưng người ta đã giúp đỡ tôi, nên đương nhiên tôi phải lịch sự cảm ơn cậu ấy rồi.

Vì vậy, tôi dùng bút nhẹ nhàng chọc vào lưng cậu ấy.

Dường như cậu ấy hơi đơ người rồi mới quay đầu lại.

Trên mặt cậu ấy không có biểu cảm gì và cũng không hỏi tôi muốn làm gì, mà chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi nghiêm túc cảm ơn cậu ấy: “Lúc nãy cảm ơn cậu đã giúp tớ nha.”

“Không có gì.”

Cậu ấy nhẹ giọng đáp lại rồi quay người tiếp tục chìm đắm trong đề bài.

Không hổ là nam chính! Học sinh giỏi có khác!

“Trần Nguyện…”

Đến giờ tan học, một nữ sinh ló đầu vào cửa lớp gọi tên Trần Nguyện.

Đúng lúc tôi vừa thu dọn cặp sách xong bước ra ngoài, tầm mắt tôi không tránh khỏi va vào cô ấy.

Thật lòng mà nói, nữ sinh này rất dễ thương. Khi chạm mắt với tôi, đôi mắt hạnh xinh đẹp ấy hơi cong lên, bên dưới còn nổi bọng mắt.

Vừa nhìn đã biết chắc đây là nữ chính.

Tôi cũng đáp lại cô ấy bằng một nụ cười thân thiện.

Ôi cao xanh ơi, đây chính là lợi ích của người qua đường A đấy.

Không thù hận, không buồn phiền, còn có thể gặm CP ở khoảng cách gần.

Đi cách lớp không xa, tôi ngoảnh lại nhìn về phía phòng học.

Từ cửa sổ lớp chỉ có thể trông thấy thiếu niên và thiếu nữ đang đứng cùng nhau, khoảng cách giữa họ không mấy gần, nhưng nữ sinh dường như đang nói gì đó, môi lúc đóng lúc mở, còn nam sinh chỉ im lặng lắng nghe.

Như thể cảm nhận được có người đang nhìn chăm chú, Trần Nguyện ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía tôi.