Chương 1

Năm nào cũng có người xuyên sách, năm nay đến lượt tôi.

Nguyên nhân sự việc là do tên của một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà bạn cùng phòng của tôi đọc tình cờ trùng với tên tôi.

Khung cảnh lúc đó như sau:

Ánh mắt bạn cùng phòng như thể phát hiện ra thế giới mới, nhìn tôi cười há há.

“Kỳ An à, ha ha ha ha ha ha, trong này có một nhân vật qua đường A, cô ấy trùng tên với cậu này. Theo định lý xuyên không, cậu chắc chắn có thể xuyên sách đó, muahahaha.”

“Lộ Tiểu Niệm, cậu cười lớn quá đấy!” Lúc đó tôi đang vội làm luận văn nên đã ném gối về phía cậu ấy.

Sau khi tôi chạy luận văn xong, cô bạn mới mang cuốn truyện nhích tới với vẻ mặt bỉ ổi, tôi đành bớt thời gian lật xem thử.

Tôi đánh giá: Quả thật rất người qua đường A.

Sau đó...

Tôi ngủ một giấc dậy biến thành người qua đường A thật =))))))))

Đù má =))))

Người qua đường A tên Kỳ An.

Là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể, có cảm giác tồn tại hơi thấp trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình này.

Số lần cô ấy xuất hiện có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cảnh xuất hiện thường thấy là thầy giáo vào lớp điểm danh sẽ thường gọi tên cô ấy.

“Kỳ An, em thử trả lời câu hỏi này đi.”

Xin cảm ơn, một cái máy giải đề lạnh lẽo.

Nam và nữ chính của cuốn tiểu thuyết ngôn tình này học cùng trường cấp ba với tôi, trong đó nam chính học cùng lớp với tôi, còn nữ chính thì học ở lớp A3.

Tên của nam chính là Trần Nguyện, biệt danh “Con cưng của trời bị ngã khỏi tầng mây.”

Còn nữ chính là Lục Tâm, thường được biết đến như một “Thiên thần tốt bụng sinh ra đã ngậm thìa vàng.”

Từ nhỏ, họ đã là thanh mai trúc mã, từng cởi truồng tắm mưa nữa mà.

Nhưng sau đó, do gia đình nam chính suy sụp nên vào năm lớp bảy cậu ấy đã chuyển nhà đi nơi khác, sau này hai người họ mới gặp lại nhau ở trường cấp ba.

Dù mối liên hệ giữa họ đã bị đứt đoạn trong suốt ba năm nhưng may mắn thay, mối quan hệ của giữa hai người vẫn không hề bị ảnh hưởng gì.

Tốt quá, couple yêu thích của tôi, tôi chốt trước đây.

“Kỳ An, em hãy trả lời câu hỏi này đi.”

Thầy dạy toán nhìn quanh các bạn học sinh trong lớp, tôi cúi đầu tránh ánh mắt của thầy, nhưng tiếc là thầy ấy vẫn gọi tôi.

Tôi thầm than thở, nếu tôi xuyên không vào năm cấp ba thì tôi có thể trả lời câu hỏi này chỉ trong vòng vài giây thôi.

Nhưng ông trời không chiều ý người, Kỳ - đang khoác áo sinh viên đại học, đầu óc trống rỗng - An thì thực sự không biết làm.