Tóc hắn quá dài, một đôi con ngươi đen cực kỳ u tối cứ như vậy trầm mặc nhìn cô, nhìn chằm chằm đến mức đáy lòng cô phát sợ, giống như con sói đang nhìn thẳng con mồi, luôn sẵn sàng từ phía sau vồ lấy cô.Nhưng Hứa Trân Trân không nhìn quen dáng vẻ kia của hắn, cùng ngày liền tóm lấy hắn đi đến tiệm cắt tóc.
Mất đi mái tóc che khuất đôi mắt tiêu chuẩn của vai phản diện u ám, sói con mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Hứa Trân Trân ở phía trước. Nhưng Hứa Trân Trân không để ý đến điều này, thậm chí có chút lười nhác, nghĩ đến hình tượng nhân vật bạch liên hoa của mình, cô chỉ có thể thở dài nhịn xuống.
Phó Bạch cũng chính là sói nhỏ phía sau Hứa Trân Trân, là con trai ngoài giá thú của tổng tài tập đoàn Phó Thị, mà Hứa Trân Trân lại người tiểu tam cuối cùng của ông ta.
Trước kia ông ta vốn dĩ không quan tâm đến chuyện sống chết của Phó Bạch, bỏ hắn ở viện mồ côi tự sinh tự diệt. Chỉ là trước khi ông ta chết không biết ăn trúng thứ gì, bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy, muốn giao Phó Bạch cho Hứa Trân Trân nhờ cô chăm sóc Phó Bạch trưởng thành.
Ông ta đã nhờ người khác sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần Hứa Trân Trân vẫn luôn nuôi nấng Phó Bạch thì từ nay về sau mỗi tháng tiền sinh hoạt đều sẽ được chuyển vào tài khoản của cô cho đến khi hắn mười tám tuổi, còn có một số tiền làm phần thưởng.
Còn tại sao một tổng tài già đầu nắm quyền kiểm soát một tập đoàn tài chính lớn như vậy lại đi nhờ vả chuyện quan trọng như nuôi nấng con cháu này cho một cô gái tiểu tam thấy tiền sáng mắt, lý do của chuyện này không thể nghiên cứu chi tiết, rốt cuộc thì đây chỉ là logic trong một thế giới nhỏ được xây dựng dựa trên cốt truyện của những cuốn tiểu thuyết dở tệ, ai nghiêm túc thì sẽ thua.
Hứa Trân Trân không có khả năng nghiêm túc, công việc của người qua đường tùy tiện làm là được, chỉ cần cô có thể sống sót qua ngày nhân vật của mình chết đi là được.
Cô sắm vai nhân vật là một sinh viên mới tốt nghiệp học viện Mỹ thuật, hai mươi hai tuổi, thích mặc váy trắng, bề ngoài có vẻ là một bạch liên hoa trắng không tỳ vết, trên thực tế lại là một tiểu tam ham hư vinh, thấy tiền là sáng mắt.
Không chỉ như thế, cô còn đam mê ngược đãi người khác. Khi còn nhỏ thích đánh mèo đánh chó, sau khi đón Phó Bạch về nhà thì đẩy tất cả những sở thích cổ quái này lên người hắn, cả ngày lẫn đêm đủ loại đánh đập hành hạ hắn. Từ mười một tuổi đến mười tám tuổi, gần tám năm, Phó Bạch có thể nói là lớn lên dưới sự ngược đại nhục mạ.
Nhưng trên thực tế, lúc Phó Bạch mười năm tuổi đã cao một mét tám hai, muốn phản kích lại người phụ nữ chỉ có một mét sáu quả thật rất dễ dàng, nhưng không biết vì cái quỷ gì hắn lại giống như khi còn nhỏ ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất chịu đựng những tra tấn của cô, cho đến khi hắn thành niên mười tám tuổi mới đột nhiên biến mất ở trong cuộc sống của cô.
Sau đó vào một ngày của vài năm sau, hắn bỗng xuất hiện lần nữa, trong một con hẻm nhỏ tối tăm, gϊếŧ chết cô, một phát mất mạng.
Hắn không chút do dự cắm con dao găm vào trái tim cô, cho đến khi chạm gần đến chuôi dao.
Hắn giống như khi còn nhỏ, nhìn thẳng vào đôi mắt khϊếp sợ của cô, lạnh lùng nhìn cô chết ở trước mặt hắn.
Trước đó cô vừa mới đi ra từ trong quán bar, cô còn chưa kịp rửa sạch dính nhớp mà ông già có tiền kia để lại trên người mình.
Sau khi cô chết ba năm, nữ chủ và nam phụ Phó Bạch mới gặp mặt lần đầu tiên.
Nữ chủ một thân váy trắng, giống với cô, nhưng người ta lại là tiểu bạch hoa chân chính, cả trong lẫn ngoài đều thuần khiết trong sáng.
Nhưng một tiểu bạch hoa trắng tinh không tì vết như vậy không thể nào lại đi thích nam phụ hắc ám u tối. Vì thế các tình tiết giam cầm ngược tâm ngược thân máu chó đều được trình diễn sôi nổi.