Sau đó, Hứa Trân Trân và Phó Bạch ở nhà ba ngày.
Ba ngày này, Hứa Trân Trân không phải nghiêng ngả nằm trên sô pha xem TV thì là dựa vào cửa sổ nghịch điện thoại. Trong khi đó Tiểu Phó Bạch chỉ cần dùng thời gian ba ngày, đã có thể nhìn công thức mà làm được một vài món cơm nhà đơn giản, hương vị lại còn không tệ.
Vào ngày thứ tư, Hứa Trân Trân nhận được giấy báo nhập học từ trường trung học số 1 thành phố Dao An, là sắp xếp của ông Phó cho Phó Bạch trước khi ông ta qua đời.
Lúc này Hứa Trân Trân mới không thể không mặc bộ đồ bạch liên hoa giả trên người, sau đó dẫn theo Phó Bạch ra khỏi nhà.
Đầu tiên là đến trung tâm mua sắm để thay đổi quần áo cho Phó Bạch, sau đó đi đến trường để báo cáo.
Kể từ khi Phó Bạch đi học, ba bữa ăn của Hứa Trân Trân đã được đơn giản hóa thành hai bữa: bữa trưa không có ai nấu, mà cô cũng lười tự nấu, dù sao không ăn một bữa cũng sẽ không bị đói chết.
Chỉ là sau khi Phó Bạch phát hiện ra chuyện này, buổi sáng hắn sẽ làm nhiều hơn một chút, buổi trưa Hứa Trân Trân chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm nóng là có thể ăn.
Chỉ mất vài ngày ngắn ngủi, Trân lười biếng đã đào tạo thành công Phó Bạch trở thành một đầu bếp gia đình rất đủ tư cách.
Mặc dù tính cách của người đầu bếp nhỏ này vẫn u ám và ít nói trước sau như một, nhưng Hứa Trân Trân cũng không để ý lắm, chỉ cần hắn nấu cơm ngon là được rồi, tính cách của Hứa Trân Trân có thể tự giải trí, cô không cần trong nhà có nhiều thêm một thằng nhóc ồn ào.
Sau khi Tiểu Phó Bạch đi học, Hứa Trân Trân nhàn rỗi không có gì làm bắt đầu nghĩ cách kiếm thêm một khoản thu nhập. Tuy rằng mỗi tháng đều sẽ được nhận tiền mà lúc ông Phó còn sống đã chuẩn bị cho hai người, nhưng số tiền đó lại chỉ đủ dùng cho sinh hoạt của bọn họ, mặc dù tính cả tiền hoa hồng cũng chỉ tích cóp được một ít.
Hơn nữa sau khi Tiểu Phó Bạch thành niên 18 tuổi, số tiền gửi về cũng không còn nữa. Tuy rằng lúc đó sẽ có một khoản tiền hoa hồng, nhưng đối với người thiếu cảm giác an toàn như Hứa Trân Trân vẫn cảm thấy không đủ.
Trong thế giới nhỏ bé đang trên bờ vực sụp đổ này, cô, một người qua đường không có ích lợi gì cũng không thể đảm bảo chuyện ngoài ý muốn nào sẽ xảy đến, không may bị tai nạn hay ông trời vứt cho căn bệnh nan y gì đó, thì số tiền hoa hồng ít ỏi kia làm sao cơ thể cứu cái mạng nhỏ của cô!
Tuy rằng cô với tư cách là nhân viên duy trì sự phát triển của thế giới nhỏ, có ký ức của chính mình, cũng không sợ chết ở thế giới nhỏ. Nhưng cô lại sợ không chết được, mà ngược lại sống trong đau khổ, sống không bằng chết!
Vì vậy, muốn bảo vệ cái mạng nhỏ này vẫn phải kiếm chút tiền.
Tuy nhiên, là một sinh viên mới tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, muốn kiếm được nhiều tiền, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. Hứa Trân Trân nằm nghiêng trên sô pha suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định không chọn con đường đúng đắn.
Tất nhiên cô sẽ không học theo giả thiết của nhân vật này, ngủ với một ông già để kiếm tiền, thật sự quá buồn nôn. Không đi theo con đường đúng đắn có rất nhiều cách cứ gì phải chọn cách bán thân để nuôi sống mình chứ?
Hứa Trân Trân đã đi qua rất nhiều thế giới, cô cũng tích lũy được rất nhiều kỹ năng khác nhau. Nếu nhân vật này giỏi vẽ tranh thì cô sẽ thuận thế mà làm, vẽ một số bản sao của những bức tranh nổi tiếng để bán, mặc dù danh tính của người mua có phần không rõ ràng. Nhưng cũng chỉ có người như vậy mới có thể trả tiền một cách rộng rãi hào phóng, không phải sao?
Về phần làm thế nào để liên hệ với loại người mua đặc biệt này, Hứa Trân Trân đã trải qua rất nhiều thế giới, tự nhiên cô rất rõ ràng.
Editor: Hãy cmt, đề cử, đánh giá để mình có động lực hơn ạ