Cố tổng chính là loại người như vậy, hắn là kiểu người trời sinh mang theo tầm nhìn buôn bán rất tốt. Gia thế hùng hậu chỉ là bàn đạp của hắn, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể thành lập được đế quốc kinh doanh của riêng mình.
Đây thật sự không phải là một giấc mơ viển vông gì.
Chỉ là hắn bẩm sinh đã lười biếng, hoặc là nói hắn không có tham vọng, cho nên mỗi ngày hắn chỉ liếc nhìn một cách tùy tiện, không quan tâm đến việc giữ cái vị trí chủ tịch hiện tại.
Hắn có thể tùy tiện bước vào các ngành sản xuất khác nhau, Hứa Trân Trân cũng không muốn nổi điên cùng với hắn.
Mặc dù việc cô trải qua nhiều thế giới đã khiến cô thuận lợi hoàn thành công việc hiện tại chỉ trong một tuần ngắn ngủi, nhưng dù cô có bản lãnh thì cô cũng không muốn một tuần đổi một sản nghiệp mới và bắt đầu từ con số không.
Hứa Trân Trân bị gây ầm ĩ đến mức không còn cách nào nên cô cũng chỉ có thể đẩy công việc đã định từ buổi sáng sang buổi chiều, trở thành nữ đầu bếp phục vụ Cố tổng.
Hứa Trân Trân vừa xào rau vừa than thở trong đáy lòng. Xem ra cô bước vào thế giới này đúng là tự tìm đường chết rồi, ở đây bị trừng phạt tới làm cu-li.
Cô nhớ về những ngày được Phó Bạch nuôi dưỡng như con sâu gạo ở trong thế giới trước kia, thật sự giống như đã trải qua một kiếp. . . A, thế giới này đến thế giới khác, không phải là cuộc sống kiếp này qua kiếp khác của người bình thường hay sao?
"Đang suy nghĩ gì thế?"
Cố tổng lại dính tới, cằm đặt lên vai Hứa Trân Trân, cánh tay thon dài duỗi ra, nắm lấy một hạt đậu phộng nhét vào trong miệng nhai nhai, mùi dầu đậu phộng phun đầy lên mặt và đầu cổ của Hứa Trân Trân.
Hứa Trân Trân chán ghét duỗi tay đẩy hắn ra xa: "Đừng làm chậm trễ tôi xào rau, lát nữa tôi còn phải nhanh chóng trở về công ty."
Cố tổng ôm ngực, làm ra dáng vẻ đáng thương dùng hai tay nâng mặt: "Ở trong lòng của Trân Trân, công ty còn quan trọng hơn BOSS lớn như tôi sao, tôi rất đau lòng đó! Đau lòng đến nỗi sắp chết rồi!"
Hứa Trân Trân hoàn toàn không nhìn dáng vẻ trêu đùa của hắn, cô dùng tốc độ nhanh nhất để xào món thức ăn cuối cùng, sau đó cô lại thu dọn phòng bếp sạch sẽ, cởi tạp dề, mặc áo khoác rồi cầm túi xách lập tức đi ra ngoài.
"Trân Trân, cô không ở lại ăn cơm cùng tôi sao?" Cố tổng giống như con chó đưa chủ nhân của mình ra ngoài, hắn đứng ở cửa với dáng vẻ đáng thương, cầu xin Hứa Trân Trân đang thay giày.
Nhưng Hứa Trân Trân vẫn không nói gì, cô xỏ giày cao gót vào, mở cửa bước ra ngoài.
Nhiệm vụ lần này quá đơn giản, chỉ cần cô chịu đựng đến ngày đó, nhìn thấy hành động biểu diễn của tổng tài bá đạo và cô gái bình thường ở cửa thang máy, thì cô có thể thoát khỏi thế giới nhỏ này. Vì vậy cô không cần phải thành lập kết nối tình cảm với những người nơi đây, lãng phí tình cảm.