Chương 11: Thỏa hiệp và kết thúc

Người lớn nhà họ An đều kiêu ngạo vì thân phận của mình nên An Mẫn tựa như cô ong mật chăm chỉ bay tới bay lui, cũng may là kết quả tốt, bởi vì không lâu sau đó, lúc An Mẫn nhìn thấy ông nội dùng ánh mắt tán thưởng khi ba và anh trai với khuôn mặt lạnh lùng bước ra từ phòng làm việc của ông, An Mẫn biết, chuyện này giải quyết xong.

“Em tính toán hay thật nhỉ!” An Thụy ngồi trong phòng em gái rồi châm chọc.

An Mẫn hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ của An Thụy, nghĩ gần đây không có tinh thần gì hết, kinh nguyệt cũng không đến đúng hạn, cô nên đến bệnh viện kiểm tra thử xem sao, ngoài miệng không chút để ý trả lời: “Trên phương diện công việc năng lực em không bằng anh nhưng EQ của em vẫn khá tốt á.”

“Cho nên ngay cả Trình Thần em cũng có thể lung lay được nhỉ?”

“Anh à, không phải em đang giúp anh giải quyết vấn đề sao?” An Mẫn ngồi thẳng người nhìn về phía An Thụy, nghi ngờ hỏi lại: “Có lẽ anh là vì phải có một khoảng thời gian không được dùng thân phận vợ gặp và ở chung với Trình Thần nên mới cáu như vậy nhở? Em nói anh nghe, tốt nhất hai người nên tạm thời chia tay không nên liên lạc gì, nếu không em sẽ coi thường anh.”

“Anh biết anh có trách nhiệm với Tống Bội, anh sẽ ra nước ngoài trị bệnh với cô ấy nhưng bây giờ làm vậy thì không công bằng với Trình Thần!”

“Thôi đi! Anh còn muốn thế nào? Trình Thần vì anh mà thỏa hiệp, không phải anh nên an tâm sao? Người anh yêu không quan tâm đến anh, đó chẳng phải là điều anh vẫn luôn mong muốn sao?” An Mẫn khinh bỉ nhìn An Thụy.

“Không cho phép em đoán mò tâm tư của anh.”

“Vậy thì cách xa em một chút!”

“Em nên đặt tinh thần lên vị kia nhà em đi! Lo cho mạng đi!”

“Anh nghĩ em tự nguyện à? Ông nội lôi em từ xa trở về còn không phải vì anh mà em phải chuyển đề tài, em vẫn chưa biết luận văn có đậu hay không đây nè!”

“Em không phải tìm được một tấm chồng tốt sao? Khó khăn như vậy mà còn có thể gả bản thân đi đúng là không dễ chút nào!”

“Xớ! Không biết có biết bao người muốn theo đuổi em!”

“Vậy chắc do bọn họ không biết em khó ở đến mức nào!”

“Em khó ở? Anh…”

Sau đó màn cãi nhau của hai người kết thúc khi An Thụy bị An Mẫn đuổi ra khỏi phòng, đợi khi căn phòng còn mình An Mẫn cô đã không còn dáng vẻ tức giận, ngược lại thầm thở ra một hơi. Thực ra, An Mẫn cũng không muốn sống trong cuộc sống bị người khác sắp đặt, hiện tại chuyện cũ hẳn là đã kết thúc, cuối cùng cô đã được ngừng nghĩ về chuyện của người khác, mọi thứ của cô không nên vây quanh người khác như vậy mới đúng.

Thời gian kết hôn đã được định ra, hôn lễ cũng quyết định sẽ tổ chức ở nước ngoài, cho nên ít ngày nữa An Thụy sẽ ra nước ngoài. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra An Mẫn xác định mình đã mang thai thì ở lại trong nước ‘giữ trận địa’, tạm thời thay An Thụy giữ chức vụ trong nước, đương nhiên, một vài trợ thủ đắc lực của An Thụy cũng ở lại, dù sao An Mẫn hiện tại cũng là phụ nữ có thai, quá vất vả nhà họ Ôn cũng không cho phép.

Mà Ôn Tước, tên đàn ông này chỉ có vài lần đã khiến An Mẫn mang thai thì tương đối đắc ý, thấy anh như vậy, An Mẫn cũng chẳng muốn vạch trần vì lần đó ngay đúng thời kì rụng trứng của cô.

Bởi vì sức khỏe Tống Bội không tốt, vấn đề đẻ thuê em bé của An Thụy cũng bắt đầu, nhận thấy Tống Bội vẫn đang khỏe mạnh, hai nhà đều cảm thấy chắc chắn cô ấy sẽ chờ được và sẽ rất vui khi bé con ra đời.

Về phần Trình Thần, người đàn ông này trong lòng không còn việc gì khác bắt đầu từng bước một đi lên ngôi vị đế vương, mỗi lần xuất hiện đều nhận được vô số lời khen ngợi, dù sao từ thực lực đến phẩm hạnh của người này đều đã trải qua biết bao thử thách.

Lúc An Mẫn mang bầu được bảy tháng, công văn điều động của Ôn Tước cuối cùng cũng đã có, không bao lâu An Mẫn cũng đến đại viện quân khu dưỡng thai, hai người mẹ gần như mỗi ngày đều đến thăm em bé của cô, An Mẫn cũng không cảm thấy mình bị bỏ rơi, con của mình sao cũng tốt, được người lớn yêu quý thì còn gì bằng.

An Mẫn vào một buổi sáng trong tháng mười một sinh ra đứa con trai đầu lòng của Ôn Tước, trưởng tôn (cháu đầu) của nhà họ Ôn, Ôn Dực.

Vào tháng ba năm thứ hai, con trai An Thụy, An Nguy cũng chào đời, mà Tống Bội, tuy kéo dài được một năm này bệnh tình cô ấy lúc tốt lúc xấu, nhưng cuối cùng sau khi đứa bé đầy tháng thì qua đời.

Hôn lễ hai người An Mẫn vắng mặt, lễ tang An Mẫn đi đến, cô thấy Tống Bội đi không quá đau khổ, người nhà họ Tống cũng có vẻ bình tĩnh, An Mẫn hôn nhẹ đứa bé trong lòng, kết quả này không quá tệ.

An Thụy cũng không vội vã trở về, ngược lại chuẩn bị ở lại nước ngoài một năm, còn đứa bé thì để An Mẫn đưa về nước, đứa bé nhờ mẹ An chăm sóc. Trong thời gian này, An Mẫn từng để Trình Thần đến thăm, mọi người ở nhà họ An cũng có vẻ thân thiện, đương nhiên, hai người đàn ông trời sinh nghiêm túc ở nhà cô thì không tính.

Một năm sau, An Thụy từ nước ngoài trở về, ngoại trừ lần nữa nhận lại chức vụ trong công ty thì bóng lưng của anh và Trình Thần cũng đã loáng thoáng bị chụp lén. An Mẫn khi biết tin đã biết ngay đây là do An Thụy làm ra, nhưng cô không ngăn cản, chỉ âm thầm chuẩn bị cho sự kiện kia.

Không để An Mẫn đợi quá lâu, người phụ nữ kia cuối cùng đã ra tay. Khi internet tràn ngập những bức ảnh chụp Trình Thần tiếp rượu thì scandal của Trình Thần chân chính tràn lan khắp nơi, hình tượng công ty giải trí nhà họ An cũng bị ảnh hưởng. Nhưng An Mẫn đã có chuẩn bị nên không hề lúng túng, ngược lại trước khi scandal hot nhất đã thu thập chứng cứ và một số hình ảnh về bọn họ tung lên mạng.

Sau đó thông qua phòng PR tổ chức họp báo, trong khoảng thời gian này, hàng loạt sự chú ý của mọi người về scandal của Trình Thần và đại thiếu gia nhà họ An đã chuyển lên người âm mưu tung scandal của Trình Thần. Khi dân cư mạng thảo luận nồng nhiệt thì buổi họp báo của nhà họ An cũng tuyên bố bắt đầu.

Lần này nhân vật chính được nhắc đến là An Thụy và Trình Thần, cho nên ngoại trừ An Mẫn thì hai người kia cũng ở trên khán đài, An Mẫn nhìn An Thụy thừa nhận mình và Trình Thần đang quen nhau, rõ ràng không giấu diếm, đợi khi hai người ngồi xuống, những chiếc máy ảnh không ngừng nhấp nháy liên tục.

Nhìn vào khí thế trên người An Mẫn nên khi cô đứng dậy, hầu như không có bất kỳ âm thanh nào trên khán đài ngoại trừ tiếng đèn flash nhấp nháy, An Min rất hài lòng với điều này, nhếch miệng nói: “Nhà họ An cũng biết chuyện tình của hai người.”

“Tổng giám đốc An, vậy lão tiên sinh và nhà họ An có thái độ thế nào ạ?”

“Nhà họ An đồng ý cho người thừa kế ở cùng với đàn ông sao ạ?”

“Nhà họ Tống cũng chấp nhận con rể ở cùng với đàn ông sao?”

“Quan hệ giữa hai nhà có rạn nứt gì không?”

“Chuyện này có ảnh hưởng gì đến xí nghiệp nhà họ An không?”

“…”

An Mẫn đợi mọi âm thanh chấm dứt mới tiếp tục nói: “Tình cảm của An Thụy và Trình Thần hoàn toàn là hành vi cá nhân, nhà họ An không ủng hộ nhưng xét thấy Trình Thần là vợ An Thụy, cũng là người quản lý nhà họ An hiện tại nên chúng tôi cũng không mong mọi người có bất kì hành vi hay bàn luận nào về họ, nếu không lúc đó các vị sẽ nhận được thư mời của luật sư, mời các vị thông báo với nhau.”

Lời này của An Mẫn của kết thúc, tất cả truyền thông và phóng viên đều đã hiểu thái độ của nhà họ An. Người nhà họ An đối xử với Trình Thần thế nào là chuyện nhà họ, Trình Thần nói thế nào cũng là vợ của người thừa kế nhà họ An, không thể tùy tiện ứng xử.

Sau khi kết thúc buổi họp báo, An Thụy và Trình Thần đã được công khai, nhà họ An cũng không phải chịu nhiều ảnh hưởng, ngược lại một lại một vài người lại cho rằng nhà cô xứng đáng để hợp tác. Mà An Mẫn thông qua thư kí đã phát hiện cô hiện tại có không ít fans, trên mạng đều dùng biệt danh “Nữ vương” để gọi cô.

Mà chuyện kế tiếp, đương nhiên là thuận buồm xuôi gió, ách… Ngoại trừ việc An Mẫn bị đánh rớt luận văn!

Suy nghĩ của tác giả: Kết thúc!!! Tung ra hoa!!!