Tác giả: Tang Vô Kỳ
Edit: Left Dimple
Sau giờ học lúc 5 giờ chiều, rất nhiều phụ huynh ở cổng trường đã đến đón con mình. Vân Lâm nắm tay Mạnh Thương đi về phía cổng trường.
Mạnh Thương ở chỗ này nhìn xung quanh, làm sao cũng không thấy lão ba đâu, không phải hẹn sẽ tới đón cậu sao.
Nam chính được tài xế Vân gia đến đón, Vân Lâm nhìn thoáng qua Mạnh Thương lại nhìn chung quanh, vẫn không thấy chú Mạnh, anh nhíu nhíu mày.
"Thương Thương, bằng không em theo anh về nhà đi." Vân Lâm chờ mong nhìn Mạnh Thương.
Nhìn ánh mắt chờ mong của Vân Lâm, Mạnh Thương có chút động tâm, đúng vậy, vừa vặn có thể nhìn xem cha mẹ nam chính như thế nào, có phải xa hoa như trong phim truyền hình hay không.
Quên đi, vẫn nên gọi điện thoại cho lão ba trước, Mạnh Thương lắc đầu, đem suy nghĩ trong lòng ném ra ngoài.
"Chú tài xế, chú có thể cho con mượn điện thoại của chú để gọi điện thoại không ạ?" Mạnh Thương muốn mượn điện thoại di động của tài xế Vân gia để gọi điện thoại cho ba Mạnh.
"Thương Thương, anh cho em." Vân Lâm thấy Mạnh Thương muốn mượn điện thoại di động, nhanh đem điện thoại di động của mình móc ra cho cậu.
Mạnh Thương sợ ngây người, cha mẹ đứa nhỏ yên tâm về con mình như vậy, không sợ tiểu hài tử chơi điện thoại di động làm chậm trễ học tập sao. Nam chính không hổ là nam chính.
Mạnh Thương gọi điện thoại cho ba Mạnh, sau vài tiếng lẩm bẩm truyền đến tiếng nữ, xin lỗi người gọi…… Đã tắt.
Không biết ba có xảy ra chuyện gì không, bất đắc dĩ cậu bấm số của ông nội, ôi giời cậu chỉ nhớ kỹ số điện thoại của ba cùng ông nội, nếu không gọi được cũng hết cách.
“Alo, vị nào vậy" truyền đến một giọng nữ.
Lúc nghe thanh âm này Mạnh Thương sợ tới mức thiếu chút nữa ném điện thoại di động, cái gì vậy, chẳng lẽ gọi nhầm, lại nhìn số một chút, aiz có không sai.
“Cô là ai, tôi tìm ông nội tôi, tôi là Mạnh Thương.”
"Thì ra là Mạnh Thương thiếu gia, xin chào, tôi là bảo mẫu Vân gia, ông nội cậu đang chơi cờ với lão gia tử, điện thoại di động để ở phòng khách. Cậu đợi một lát nữa, tôi đem điện thoại di động đưa cho ông ấy." Bảo mẫu nhà Vân Lâm nhiệt tình nói, đã sớm nghe nói cháu trai Mạnh lão gia tử trở về, mỗi ngày đều treo ở bên miệng, làm cho nàng thật muốn gặp một lần.
"Này, cháu ngoan à, làm sao thế nhớ ông nội hả." Vừa nghe là điện thoại của Mạnh Thương, ông nội Mạnh liền kích động đoạt lấy điện thoại di động.
"Ông nội, cháu tan học rồi, nhưng ba không đến đón cháu, điện thoại cũng không liên lạc được." Mạnh Thương ủy khuất cáo trạng với ông nội Mạnh."
“Cũng biết ba con không đáng tin cậy, thằng nhóc chết tiệt này tức chết ta, chuyện đón con tan học cũng có thể quên. Ngoan đừng nóng vội, con ở trong phòng học ngoan ngoãn, đừng đi lung tung đó ông nội lập tức tới đón con" ông nội Mạnh nghe thanh âm ủy khuất của Mạnh Thương trong lòng mắng con trai mình mấy lần.
Vân lão gia bên cạnh vừa nghe, ai có kịch, có thể nhìn thấy cháu ngoan của Mạnh lão đầu, thấy Mạnh lão đầu chuẩn bị đứng dậy đi đón cháu trai, hắn vội vàng giữ chặt.
"Tôi nói này lão đầu, cháu ngoan nhà tôi cũng đang ở trường, tài xế cũng đi đón, để cho tài xế đón hai đứa nhỏ cùng nhau trở về là được rồi, đỡ cho ông phải chạy thêm một chuyến. ”
Ông nội Vân giữ chặt điện thoại của ông nội Mạnh.
“Alo là Mạnh tiểu tử sao, ta là ông nội Vân, ông nội con ở nhà ta, con cùng Vân Lâm trở về đi, đến nhà ta trước rồi sau đó tối ông nội với con hãy về. Cứ quyết định như vậy di" Ông Vân nhận lấy điện thoại liền quyết định.
Ông nội Mạnh vẻ mặt mờ mịt nhìn thao tác của ông Vân, tuyệt, đứa nhỏ có người đón. Thôi thì cùng lão nhân này tiếp tục chơi cờ, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình.
Mạnh Thương vẻ mặt mộng bức với thao tác tao nhã ông nội Vân, cậu còn chưa đồng ý, đối diện liền cúp điện thoại. Không còn cách nào khác, ngoan ngoãn cùng nam chính về nhà.
Vân Lâm là người cao hứng nhất trong đó, ông nội thao tác này quá lợi hại. Không hổ là ông nội anh, tức phụ của anh liền ngoan ngoãn cùng anh về nhà.
Sau khi lên xe, hai cậu nhóc ngồi ở ghế sau, Vân Lâm không biết lấy từ đâu ra một đống đồ ăn vặt, đây là bình thường mẹ anh chuẩn bị cho anh, vì anh không thích nên đều ném vào trong xe, vừa đúng lúc lần này có thể cho Thương Thương ăn.
“Thương Thương, em có đói không, anh đưa cho em.” Vân Lâm cầm khoai lát chocolate, sữa bò đưa cho Mạnh Thương.
Mạnh Thương nhìn thương hiệu chocolate đóng gói tinh xảo của thương hiệu lớn ở nước ngoài, nuốt nước miếng, nhà nam chính thật không hổ là thổ hào(nhà giàu), nhiều chocolate như vậy phải mấy chục vạn đó. Vừa lúc cậu là một người yêu thích đồ ngọt, nhưng mà có nên ăn hay không.
"Thật cho em" Mạnh Thương xác nhận với nam chính thêm một lần nữa.
Vân Lâm nhìn ánh mắt lấp lánh của cậu, đều sắp dính vào sôcôla, còn có cái gì không hiểu, một tay nhét sôcôla vào trong ngực cậu. Thương Thương mà thích anh cao hứng còn không kịp nữa, dù sao anh cũng không ăn.
“Ăn đi”
Sau đó Mạnh Thương liền không chút khách khí ăn, hai đứa nhỏ ở trong xe một người ăn đến ngon miệng, một người nhìn đến say sưa. Thực nhanh liền đến biệt thự Vân gia.
Vừa vào Vân gia, thật không hổ là thổ hào có tiểu hoa viên độc lập, biệt thự lớn gấp ba lần nhà cậu, còn có rất nhiều người giúp việc, lại có hồ bơi. Thực sự là quá xa xỉ.
Nhìn bộ dáng thán phục của Mạnh Thương, Vân Lâm sủng nịch nhìn cậu, anh dắt cậu đi gặp ông nội.
“Ông nội, con tới rồi.” Sau khi nhìn thấy ông nội Mạnh, cậu liền cao hứng chuẩn bị chạy tới, dù sao ở chỗ này vẫn là cậu cùng ông nội Mạnh người thân nhất. Nhưng mà vẫn còn ở tại chỗ, vừa nhìn lại là nam chính nắm tay cậu, không cho cậu đi, cậu kỳ quái nhìn nam chính, làm sao vậy
“Đừng chạy, đi chậm lại”
Kỳ thật là anh ghen tị, Thương Thương mỗi lần nhìn thấy anh cũng không có hưng phấn như vậy, anh cũng không nghĩ tới đó là ông nội của người ta, du͙© vọиɠ chiếm hữu này thật đáng sợ.
Ông nội Vân nhìn cháu trai vẻ mặt mất hứng, vẻ mặt ngạc nhiên, cháu trai nhà mình hắn đương nhiên hiểu rõ, từ nhỏ đã giống như tiểu đại nhân, không thích cùng đồng lứa chơi hay tiếp xúc, tâm tình cũng không lộ ra trước mặt người ngoài. Luôn là mặt than, hôm nay thế mà lôi kéo một đứa nhỏ không buông.
Đúng là có tức phụ thì liền khác hẳn, kỳ thật Vân lão gia cũng không ngại Vân Lâm cưới Mạnh Thương, dù sao hắn đã có mấy cháu trai. Cũng không cần nối dõi tông đường giống như Mạnh gia, nhưng mà lo lắng Mạnh lão gia tử luyến tiếc cháu trai hắn, nhìn Mạnh lão gia tử đang nhìn tôn tử nhà mình, cười cười, xem ra cháu trai nhà mình muốn cưới được tiểu tử nhà Mạnh gia coi bộ con đường phải đi này còn rất nhiều trắc trở.
"Nào nào, đây chắc là Mạnh Thương đi, ông nội cháu mỗi ngày đều đem cháu treo lên miệng, nói cháu ngoan của hắn nhu thuận nghe lời như thế nào, hôm nay ông nội Vân cuối cùng cũng nhìn được người."
Thấy hai đứa con nhỏ đi đến bàn, ông Vân kéo Mạnh Thương ôm một cái, nhịn không được nói.
Vân Lâm bất mãn nhìn ông nội nhà mình, đáng lẽ ra Mạnh Thương nên ngồi bên cạnh anh mới đúng.
Ông nội Mạnh nhìn thấy ông nội Vân ôm Mạnh Thương, vẻ mặt cũng bất mãn nhìn lão đầu này đi, rốt cuộc ai mới là ông nội ruột đây. Bất quá có thêm một người thương cháu trai nhà mình ông vẫn rất hài lòng, để cho hắn ôm một chút, dù sao về nhà ông muốn ôm thế nào liền ôm như thế đó.
Lúc bảo mẫu đi vào hoa viên định gọi lão gia tử ăn cơm, liền nhìn thấy hai lão gia tử đang chơi cờ.
Vân Lâm ôm Mạnh Thương ở bên cạnh nhìn hai người chơi cờ, nhìn bộ dáng và sắc mặt của Mạnh Thương thiếu gia cứ như sống không còn gì luyến tiếc. Nàng lắc đầu có thể là nàng nhìn nhầm rồi đi.
“Lão gia, Mạnh lão gia, tiểu thiếu gia còn có Mạnh tiểu thiếu gia cơm đã xong có thể ăn rồi" bảo mẫu hướng lão gia tử bọn họ cung kính nói.
Vừa nghe đến ăn cơm, trước mắt Mạnh Thương sáng ngời, cơm nước xong cậu có thể cùng ông nội về nhà. Bảo mẫu không nhìn lầm cậu thật sự là không còn gì luyến tiếc ngồi trong ngực nam chính, không có biện pháp nam chính không buông cậu ra cậu cũng không tránh được.
Vân Lâm nhìn vẻ mặt Cao Thương cao hứng, anh có chút buồn bực, làm sao có thể nhanh như vậy anh còn chưa ôm đủ.
Ở Vân gia cơm nước xong, Mạnh Thương nhìn nam chính vẻ mặt không nỡ lôi kéo cậu không cho cậu đi. Thật sự là không biết nói gì, đây là nam chính sao, sợ không phải là lấy từ đâu tới đậu bỉ (trêu chọc), vậy mà nói cao lãnh.
“Vân tiểu tử, nếu con muốn gặp cháu ngoan của ta có thể đến Mạnh gia, hôm nay trễ rồi, chúng ta phải trở về.”
Mạnh gia gia nhìn Vân Lâm kéo tay cháu trai nhà mình không biết nghĩ đến cái gì, hừ lạnh một tiếng ôm cháu trai nhà mình lên. Hôn ước từ bé gì đó cũng không nghĩ tới.
“Thương Thương, em về phải gọi điện thoại cho tôi biết không, số điện thoại tôi viết trong sách giáo khoa cho em nhớ lưu.” Vân Lâm không nỡ dặn dò Mạnh Thương.
"Được rồi, được rồi, tui biết rồi." Mạnh Thương không kiên nhẫn khoát tay áo, trong lòng nghĩ chính là nam chủ này thật sự dính người.
Cứ như vậy hai ông cháu ngồi lên xe vui vẻ mà Vân Lâm còn đang ở cửa nhìn xe đi xa mới lưu luyến đi vào nhà.