Tác giả: Tang Vô Kỳ
Edit: Left dimple
Giữa 12 giờ trưa, máy bay chậm rãi hạ cánh xuống sân bay, sân bay đầy máy bay từ khắp nơi trên thế giới, cứ cách nửa phút lại có một máy bay cất cánh, sân bay thật lớn, Mạnh Thương cảm khái.
Ở lối ra sân bay, có một ông lão tinh thần phấn chấn đang lo lắng quan sát ở cửa, trong tay còn ôm cái món đồ chơi. Đó chính là ông nội Mạnh đến đón, ông nội Mạnh thấy bọn họ đang kích động vẫy tay với bọn họ, ông nội Mạnh và bà nội Mạnh đều tới. Có thể là do cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng, Mạnh Thương nhanh chóng chạy tới, nhào về phía ngực ông nội Mạnh. Hai ông cháu ở chung mà không có bất kỳ khoảng cách nào.
"Cháu trai ngoan của ông nội! Thật muốn chết ông nội." Ông nội Mạnh kích động đem Mạnh Thương ôm chặt trong ngực.
"Lão Mạnh, được rồi, đến tôi ôm." Bà nội Mạnh bên cạnh oán giận nói.
Ông nội Mạnh không dám chọc giận vợ, đưa Mạnh Thương cho bà nội Mạnh.
"Ông nội, bà nội, con cũng rất nhớ hai người! Bà ơi, cháu đói quá, chúng ta về nhà đi! " Mạnh Thương vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, ông nội Mạnh ba nội Mạnh quá nhiệt tình, cậu có chút chống đỡ không nổi, phải nhanh chóng dời đi lực chú ý.
"Được được được, chúng ta về nhà, cũng không thể để cháu ngoan của ta đói được."
"Hai người chăm sóc cháu ngoan của tôi như thế nào, mà đứa nhỏ đói bụng cũng không biết." Bà nội Mạnh tức giận nhìn hai vợ chồng.
"Mẹ... Chúng tôi sai rồi", hai vợ chồng bất đắc dĩ nhìn nhau rồi cùng nhau nói.
Việc này cũng không thể trách vợ chồng bọn họ, chủ yếu là Mạnh Thương ăn rất nhiều đồ ăn vặt trên máy bay, bọn họ cũng không biết vì sao đứa nhỏ lại kêu đói, có thể là tiểu hài tử tiêu hóa nhanh đi. Hai vợ chồng nghĩ.
Đi tới trước một chiếc xe, bà Mạnh ôm đứa bé ngồi ở ghế sau, ông Mạnh cũng theo sát phía sau.
"Con trai con làm tài xế, con dâu con làm lái phụ, lúc tới đây ta lái xe, hiện tại ta mệt rồi, ta muốn cùng cháu trai ngồi chung.” Nói xong còn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Thương.
"Được nha ba, ba, ba đây là có cháu trai thì không cần con trai nữa rồi." Ba Mạnh cười nói.
Trên xe bà nội Mạnh cùng ông nội Mạnh hỏi Mạnh Thương về sinh hoạt cùng sở thích ở nước ngoài, Mạnh Thương thành thật trả lời, mẹ Mạnh ba Mạnh thỉnh thoảng chen vào vài câu, cứ như vậy xe chậm rãi hướng Mạnh trạch(nhà) chạy tới.
Nửa giờ sau, bọn họ đến mạnh trạch, đây là một biệt thự ba tầng, vào cổng là một con đường lát đá cuội, hai bên đường là hoa cỏ cây cảnh. Con đường nhỏ đi về phía trước là cái cửa trăng, vào cửa là tầng đầu tiên của biệt thự. Tầng thứ hai là phòng ngủ, thư phòng và phòng trẻ con chuẩn bị cho Mạnh Thương. Tầng ba là phòng ngủ của ba mẹ Mạnh, còn có phòng khách và phòng tập thể dục.
Về tới nhà, bảo mẫu đã chuẩn bị xong cơm, khi cả gia đình đang chuẩn bị ăn cơm thì chuông cửa reo.
"Dì Trương đi xem là ai tới đây." Ông nội Mạnh nói với dì Trương trong nhà.
Mạnh Thương ngồi ở bàn ăn nghe được tiếng bước chân theo bản năng nhìn về phía cửa.
Oa! Thật là một đứa trẻ xinh đẹp! Là một cậu bé bảy tám tuổi, có đôi mắt rất đẹp, đôi mắt to hơn người bình thường, sáng ngời, mặc vest thắt nơ, như một tiểu vương tử(hoàng tử)đang sống.
Nếu như không phải biểu tình của hắn quá nghiêm túc mà nói, đây nhất định là một tiểu soái ca đáng yêu đến bạo. Đương nhiên, đẹp trai bây giờ không liên quan đến đáng yêu.
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Thương: Nam chính xuất hiện...
Vân Lâm: Đẹp trai không?
Mạnh Thương: Cắt! Không đẹp trai như tui, không đáng yêu như tui
Vân Lâm: Ừm! Thương Thương trong mắt anh là đẹp trai nhứttttt
Tác giả: Người ngồi ở trong nhà, cẩu lương bay đầy trời.