Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Người Phàm Tục Bần Hàn

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thực xin lỗi, xuyên qua đây 5 năm, nhưng nàng vẫn chưa hấp thụ được bất kì thứ gì, bởi vậy dị năng chữa trị của nàng vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ đông.

Lý Ngũ Nha đút cho Lý Nhị Ngưu một chút nước, thấy hơi thở của hắn đã ổn định, liền mang Lý Thất Lang rời đi.

“Chà, ăn ngon thật!”

Ở cửa sau của trạm dịch, Lý Ngũ Nha cùng Lý Thất Lang song song ngồi xổm sát tường, bưng một chiếc bát sứt mẻ, vừa uống một ngụm nước lại gặm một ngụm bánh bao, cả hai đều ăn với vẻ thỏa mãn.

“Haiz!”

“No rồi!”

Bánh bao ở trạm dịch nặng hơn nhiều so với bánh bao trong nhà làm, ăn xong một cái, Lý Thất Lang nhếch miệng cười thỏa mãn, vỗ vỗ bụng nói: “Ngũ tỷ, sau này ta cũng muốn tới sau bếp của trạm dịch làm việc, như vậy thì mỗi ngày đều có thể ăn no rồi.”

Lý Ngũ Nha có chút không nói nên lời: “Nguyện vọng của đệ có thể cao hơn một chút không?”

Lý Thất Lang trưng ra vẻ mặt khó hiểu: “Vậy mà còn chưa đủ cao á? Được ăn no còn gì.” Nói xong trên mặt lại lộ ra vẻ khát vọng: “Nếu sau này mỗi bữa đều được ăn mấy cái bánh bao, ta nhất định nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.”

Nhìn cái bánh bao cứng ngắc trong tay, Lý Ngũ Nha nghĩ đến cảnh tượng sau này, nhất thời cảm thấy có chút không ngon.

Lý Ngũ Nha nhìn đệ đệ của mình, nghiêm túc nói: “Thất Lang, đừng suốt ngày nghĩ tới bánh bao, nghĩ đến thịt đi, thịt không ngon hơn sao, chả lẽ đệ muốn bữa nào cũng ăn bánh bao thôi à?”

Lý Thất Lang sửng sốt: “Còn có thể ăn thịt ư?” Vừa nói, hắn không tự chủ được mà khẽ liếʍ môi, sau đó lại nuốt xuống.



Lý Ngũ Nha đặt tay lên vai Lý Thất Lang, nghiêm túc nói: “Thất Lang, chúng ta nhất định phải có chí khí, thỉnh thoảng nhất định phải ăn thịt.” Nói xong, nàng dừng lại một chút mới nói tiếp: “Không chỉ ăn thịt, còn phải ăn tất cả các món ngon khác ở trên đời.”

Hai mắt Lý Thất Lang sáng ngời, trong miệng tràn đầy nước miếng: “Có món còn ngon hơn cả thịt ư?”

Nghe vậy, Lý Ngũ Nha nhìn Lý Thất Lang với ánh mắt thương hại.

Đứa nhóc tội nghiệp, lớn như vậy mà chỉ ăn được vài loại đồ ăn, đã vậy còn cảm thấy thịt là món ngon nhất.

Thịt.

Kiếp trước nàng ăn đến ngán rồi có được không?

Thịt nướng, thịt kho tàu, thịt hầm, thịt chưng, thịt chiên.

Trong đầu Lý Ngũ Nha hiện lên một loạt món thịt ngon lành, miệng cũng bắt đầu chảy nước miếng.

Haiz, đừng thương hại đệ đệ làm gì, cả đời này nàng cũng chả ăn thịt được bao nhiêu lần, đã vậy miếng thịt nàng ăn được còn không to bằng nắm tay.

Cuộc sống này cũng quá khó khăn!

Trong lòng Lý Ngũ Nha âm thầm rơi lệ đầy mặt, nàng cắn bánh bao trong tay như thể muốn trút giận, hai ba ngụm đã ăn xong: “Mang hai cái còn lại về nhà cho tam ca cùng nhị tỷ ăn.” Nói xong liền cẩn thận cất hai cái bánh bao vào trong túi.



Trong bụng có đồ ăn, Lý Ngũ Nha cũng có sức lực hẳn, định dẫn Lý Thất Lang đi ra tiền viện (sân trước) để thử vận may, xem có kiếm được chút đồ ăn thừa nào không.

Hai người vừa đi tới cổng tiền viện, bên tai đã truyền đến tiếng vó ngựa phi nước đại.

“Oa, nơi này có nhiều người ghê!”

Lý Thất Lang trố mắt nhìn, kinh ngạc chỉ vào đám khói cuồn cuộn cách đó trăm mét.

Lý Ngũ Nha nhìn qua, quan sát một lượt, ít nhất cũng có năm sáu mươi người đến, tất cả đều cưỡi đại mã, trên người mặc binh bào (đồ của quan binh) của Đại Sở.

Tuy rằng đột nhiên có nhiều kỵ binh như vậy có chút kỳ quái, nhưng nàng cũng không quá để ý, Điệp Lĩnh Quan chỉ cách ba mươi dặm, thay quân, điều binh gì đó cũng là chuyện bình thường.

“Thất Lang, chúng ta trở về hậu viện đi.”

Có nhiều binh lính tới, bọn họ vẫn nên tránh đi.

Lý Ngũ Nha dẫn Lý Thất Lang đi tới hậu viện, nhìn một đám kỵ binh ngày càng tới gần, khi bọn họ tới gần cửa hậu viện, chân mày của nàng liền nhíu lại.

Dường như không phải một đợt mà là hai đợt.

Bởi vì khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ, phía trước có hơn chục người không mặc quân trang đang chạy tới, bọn họ tựa hồ bị kỵ binh phía sau đuổi theo.

Không ổn, xảy ra chuyện rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »