Chương 33

Người ở trạm dịch biết nhờ thuốc của Lý Tam Lang hạ được người Bắc Yến, bọn họ mới giữ được mạng sống. Vì thế, sau khi nhìn thấy ba huynh muội nhà họ Lý đến trạm dịch, hầu như mọi người đều vô cùng thân thiện.

Lý Tam Lang, Lý Thất Lang phụ trách nói chuyện với mọi người, nhân lúc họ thu hút sự chú ý của mọi người, Lý Ngũ Nha trộm đi vào nhà bếp và chui vào đường hầm.

Ba huynh muội phân công hợp tác, không khiến cho bất kỳ ai nghi ngờ, thuận lợi lấy được tay nải giấu trong đường hầm.

“Ngũ tỷ, mau nhìn xem có thiếu thứ gì không?”

Ba người vừa ra khỏi trạm dịch, Lý Thất Lang đã vội vàng thúc giục Lý Ngũ Nha kiểm tra tay nải.

Lý Ngũ Nha buồn cười nhìn Lý Thất Lang cứ nhìn chằm chằm tay nải bằng ánh mắt trông mong: “Không thiếu được đâu, tỷ đã giấu chúng rồi mà.” Nói rồi nàng lập tức mở tay nải ra.

Một gốc cây huyết sâm, một đóa huyết linh chi, một bọc nhỏ đông trùng hạ thảo và hai thanh kiếm.

“Tiếc thanh kiếm kia quá đi!”

Nhắc tới thanh kiếm của Hô Diên Hạ, trên mặt Lý Tam Lang cũng lộ vẻ tiếc nuối.

Hô Diên Hạ chính là cao thủ bát phẩm, kiếm của gã ta đương nhiên là không tầm thường.

Tiếc rằng đã bị Trang Ngọc Đường lấy đi rồi.

Lý Tam Lang cẩn thận bọc đồ vật lại, sau đó lập tức dẫn theo đệ đệ và muội muội về quân đồn.

Cổng trạm dịch, Dịch thừa tân nhiệm Đổng Văn Thành đưa Dịch thừa tiền nhiệm ông cụ Chu đi ra, vừa liếc mắt đã thấy ba huynh muội nhà họ Lý nắm tay nhau về nhà.

“Đó là Lý Tam Lang dùng thuốc hạ người Bắc Yến sao?”

Ông cụ Chu gật đầu: “Đúng vậy.”

Đổng Văn Thành cười nói: “Bước chân trầm ổn, đứa trẻ này từng học võ rồi phải không?”

Ông cụ Chu gật đầu: “Đúng vậy, phụ thân nó là Lý Trường Sâm, làm Tiểu kỳ ở Vệ sở Tây Ninh, công phu quyền cước không tồi, mấy năm nay Tam Lang vẫn luôn theo học phụ thân nó.”

Đổng Văn Thành cười cười: “Vậy thì đúng rồi, ta đã xem qua ba tên Bắc Yến bị Lý Tam Lang gϊếŧ chết, dù là đánh bất ngờ hay trúng độc, Lý Tam Lang mà không có võ công thì sao bắt được bọn chúng.”

“Ta đã gặp qua Lý Trường Sâm ở Vệ sở Tây Ninh, ông ta đúng là một nam tử mạnh mẽ, nghe nói gϊếŧ địch rất dũng mãnh, còn có công phu ngoại gia nổi trội.”

Ông cụ Chu cười nói: “Nói đến cũng là số ông ta may, gặp được một lão binh chịu dạy công phu ngoại gia cho ông ta. Mười ba tuổi Lý Trường Sâm đã vào Vệ sở làm lính, nếu không học được công phu, ông ta đã không sống được đến hiện tại rồi.”

Mặt Đổng Văn Thành lộ vẻ kinh ngạc: “Sao ông ta lại vào Vệ sở khi còn nhỏ như vậy?”

Ông cụ Chu thở dài: “Còn chẳng phải là vì ông cụ Lý cha ông ta, ông cụ Lý trước đây là đôn quân, nhưng lại bất cẩn ngã từ trên đài xuống làm gãy đùi phải, nên đành phải để Lý Trường Sâm đi thay.”

Nói đến chuyện này, trên mặt ông cụ Chu lộ ra chút vẻ thông cảm.

“Số Lý Trường Sâm cũng khổ. Ông cụ Lý dưỡng bệnh một năm, chân đã gần khỏi rồi, hoàn toàn có thể trở về làm đôn quân.”

“Nhưng ông cụ Lý lại không chịu được cái khổ của đôn quân, nên cũng không gọi thằng con trai đi thay mình về.”

Đổng Văn Thanh nghe vậy thì thấy hơi ngạc nhiên: “Thế thì ông cụ Lý đó cũng thật là tàn nhẫn, để con trai mười ba mười bốn tuổi làm đôn quân thay mình, thế mà còn là phụ thân sao?”

Khóe miệng ông cụ Chu mang theo chút châm chọc: “Ai bảo không phải.”

Cái gã ông cụ Lý kia, ông ấy rất coi thường.

Dựa theo luật pháp Đại Yến, quân đinh năm mươi tuổi mới có thể ra quân.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin