Dưới trạm dịch có thêm một đường hầm dẫn thẳng ra bên ngoài, điều này làm cho Trang Ngọc Đường rất chú trọng, hắn ta lập tức dùng bồ câu đưa thư tới Đô Hộ Phủ.
Đô Hộ Phủ cũng chú trọng việc này, trong vòng chưa đầy hai ngày, một Dịch thừa mới đã được phái đến.
Bên ngoài trạm dịch, Lý Tam Lang dẫn theo Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang lẩn vào khu vực cách đó mười thước phía sau sườn núi, đứng ở phía xa xa nhìn đoàn người Trang Ngọc Đường và Dịch thừa mới đến nói lời tạm biệt.
Thấy trên lưng ngựa của thủ hạ Trang Ngọc Đường có một rương dược liệu, vẻ mặt Lý Ngũ Nha đầy đau xót.
Những thứ đó vốn là chiến lợi phẩm của nàng.
Tiếc thay hiện tại nàng không thể ở lại, chỉ đành lòng trơ mắt nhìn người ta lấy mất.
Lý Thất Lang chú ý thấy vẻ mặt Lý Ngũ Nha không bình thường, nên vội vàng hỏi: “Ngũ tỷ, tỷ sao thế?”
Lý Ngũ Nha ôm ngực: “Đau tim.”
Lý Tam Lang lập tức nhìn về phía này: “Ngũ Nha, muội không khỏe à?”
Lý Ngũ Nha gật đầu, vẻ mặt đau khổ, nàng chỉ vào đám người Trang Ngọc Đường cưỡi ngựa đi nghênh ngang mà lên án: “Bọn họ cầm hết dược liệu của muội đi rồi, mấy thứ đó phải là của muội chứ!”
Ặc.
Lý Tam Lang hơi không biết nên nói cái gì mới được, cân nhắc một chút mới nói: “Ngũ Nha, Trang tướng quân đã cho chúng ta một rương dược liệu rồi mà.”
Việc này cũng làm y cảm thấy bất ngờ.
Trang tướng quân là tham tướng của Điệp Lĩnh Quan, là đại quan chính tam phẩm, đặt vào ngày thường, hắn ta là đại nhân vật mà bọn họ chẳng thấy được mặt. Tương tự như tình hình ở trạm dịch trước đó, hắn ta chẳng cho bọn họ một thứ gì, bọn họ cũng không thể nói được gì.
Có thêm một rương dược liệu, y đã thấy quá đủ rồi.
Lý Ngũ Nha trợn trắng mắt, nhìn mấy chữ “muội nên thấy đủ” viết đầy trên mặt ca ca ngốc, nàng mệt tim không chịu được.
Đám người Bắc Yến là do nàng hạ gục đó.
Nếu không có nàng, không nói đến việc có tiêu diệt được lực lượng lính phòng thủ hay không, riêng đám người Trang Ngọc Đường đã không biết chết bao nhiêu rồi.
Lần này là nàng lập công lớn đấy!
Lý Thất Lang chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Lý Ngũ Nha cũng cảm thấy bọn họ bị người ta cướp mất đồ, mặt cậu phồng lên như cái bánh bao, nhóc bất mãn nói: “Những dược liệu đó vốn là chiến lợi phẩm của chúng ta, mấy kẻ lấy đi chính là đồ ăn cướp, đúng là quá đáng ghét!”
Lý Tam Lang nghẹn lời, nhìn hai cái mặt chảy dài của hai đệ muội, y đau đầu nói: “Trang tướng quân đã tốt lắm rồi, nếu là người khác ví dụ như vị phó tướng kia, có khi chúng ta còn chẳng được cái gì.”
Nghe vậy, Lý Ngũ Nha thở dài: “Tóm lại vẫn là do chúng ta yếu quá, vừa không quyền vừa không có thế, ngay cả đồ tốt cũng chẳng giữ lại được.”
Câu này Lý Thất Lang không đồng ý, hắn ta phản bác: “Nhà chúng ta có quyền chứ, phụ thân là Tiểu kỳ, dưới quyền còn quản lý mười binh lính nữa mà.”
Lý Ngũ Nha mặt không cảm xúc: “Tiểu kỳ chỉ là quan thất phẩm, là quan nhỏ nhất ở Vệ sở, không có quyền lực gì.”
Lý Thất Lang sùng bái Lý Trường Sâm nhất nên lập tức đáp lại: “Thế cũng là quan, mỗi lần phụ thân nghỉ phép về, toàn là đồn trưởng đến tìm phụ thân.”
“Đám Cẩu Đản hâm mộ đệ vì có phụ thân là Tiểu kỳ lắm, đợi lần sau đệ về, đệ nhất định phải nói chuyện với phụ thân, bảo phụ thân mãi mãi làm Tiểu kỳ, như vậy thì đệ có thể làm đại ca của đám Cẩu Đản đó mãi mãi rồi.”
Nhìn đệ đệ gật gù đắc chí, Lý Ngũ Nha có xúc động muốn che mặt. Nàng hít sâu hai cái, rồi mới tận tình khuyên bảo: “Thất Lang, đệ quên lời tỷ nói với đệ lúc trước rồi sao, làm người phải có ý chí chứ?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin