Bởi vì Lý gia có Lý Trường Sâm làm một Tiểu kỳ ở trong Vệ sở, vì vậy điều kiện khá hơn nhà khác một chút, mặc dù chỗ ở cũng là nơi đất vàng nhà tranh, nhưng bọn họ thắng ở chỗ đã xây được sân, phòng cũng tương đối nhiều.
Sân nhà của Lý gia là một cái tứ hợp viện vuông, nhà trên có năm gian, ở phía đông tây mỗi bên có ba gian, nhà đối diện có hai gian, một nhà bếp, một phòng chứa củi.
Cửa sân, Lý Nhị Nha vươn cổ nhìn về phía cổng của đồn trú quân, trên khuôn mặt non nớt hiện đầy vẻ lo lắng.
Không phải nói tướng lĩnh của Điệp Lĩnh Quan đã gϊếŧ hết những người Bắc Yến uy hϊếp trạm dịch rồi sao?
Sao mẫu thân còn chưa đưa tam ca, Ngũ Nha và Thất Lang về?
Hai ngày trước, lúc đang giặt quần áo, nàng ấy té nhào một cái ở bên miệng giếng, bị trẹo chân, muốn đi đến chỗ trạm dịch xem một chút, nhưng đi được mấy bước thì chân lại đau.
Vì vậy, nàng ấy chỉ có thể ở nhà đợi.
Lý Nhị Nha quay đầu nhìn mấy người đang ngồi ở trong gian nhà trên, trên mặt hiện lên vẻ oán hận.
Phụ thân không ở nhà, tam ca và Ngũ Nha, Thất Lang bị kẹt ở trạm dịch, gia gia, nãi nãi cũng không kêu nhị thúc và tam thúc đi qua nhìn thử xem.
"Nhị Nha, ngươi đứng ở cửa làm gì, còn không mau đi làm cơm tối, mọi người đều đói rồi.”
Nhị đệ của Lý Trường Sâm, Lý Trường Lâm đứng ở cửa của nhà trên gọi Lý Nhị Nha.
Trong lòng Lý Nhị Nha đang vô cùng căm hận, vừa nghe thấy câu này, càng tức giận hơn, giận dữ quay đầu trả lời: "Không có ta nấu cơm, có phải nhị thúc sẽ chết đói hay không?"
Nghe thấy câu này, người Lý gia ở trong nhà trên đều sửng sốt.
Bốn đứa trẻ của nhà lão đại, đứa nào cũng rất gian xảo, bình thường người trong nhà lão nhị và nhà lão tam muốn sai khiến bọn họ giúp làm việc, chưa từng thành công.
Mặc dù bọn họ khiến cho người khác rất chán ghét, nhưng cũng không có công khai đối đầu với người lớn như hôm nay.
Qua hồi lâu Lý Trường Lâm mới hoàn hồn, sau đó cầm cây gậy ở bên cạnh lên giận dữ đi về phía Lý Nhị Nha: "Nha đầu thối, ngươi dám nguyền rủa ta, xem ra ta phải dạy dỗ ngươi cái đồ nữ nhi bất hiếu có phụ thân sinh ra nhưng không có phụ thân dạy này một chút.”
Lý Nhị Nha đứng ở cửa không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn Lý Trường Lâm đang đi tới: "Nhị thúc, nếu như hôm nay thúc dám đánh ta một cái, đợi phụ thân ta quay về, ta sẽ nói rõ đầu đuôi cho phụ thân biết.""
Nàng ấy vừa nói xong lời này, Lý Trường Lâm vừa mới hung hung hăng hăng lập tức giống như quả cầu bị xì hơi, dừng bước đứng ở trong sân.
Cho dù là lão nhị Lý Trường Lâm, hay là lão tam Lý Trường Mộc, cùng với những người khác của Lý gia đều sợ đại ca Lý Trường Sâm.
Vị đại ca này của bọn họ từng gϊếŧ bao nhiêu người ở trên chiến trường, cả người đầy sát khí, ai muốn ức hϊếp bốn đứa trẻ của nhà lão đại, đợi đến khi ông ấy trở lại, chắc chắn sẽ tìm người đó tính sổ.
Đúng lúc này, một cây chổi quét giường ném ra từ nhà trên, bịch một tiếng đập vào trước mặt Lý Nhị Nha.
"Thứ nghiệp chướng không biết ơn, có người nói chuyện với trưởng bối như ngươi sao? Đó là nhị thúc của ngươi, những năm nay phụ thân của ngươi không ở nhà, nếu không phải là nhị thúc và tam thúc của ngươi giúp đỡ, ngươi và mấy người Tam Lang có thể sống sót hay không cũng chưa biết đâu? Ngươi nguyền rủa hắn ta như vậy, còn có lương tâm không?"
Người nói chuyện là Lý lão phu nhân, vốn dĩ bà ta đang ngồi ở trên giường sưởi, giờ phút này đã đứng ở cửa của nhà trên, khuôn mặt âm u nhìn Lý Nhị Nha.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin