Lý Ngũ Nha bị ôm chặt đen mặt: "... Ca, muội không sợ!" Vừa nói, vừa tránh khỏi Lý Tam Lang.
Không ngờ, Lý Tam Lang lại ôm chặt nàng không buông: "Không, muội sợ!"
Lý Ngũ Nha có chút bất lực: "Ca, muội thật sự không sợ!"
Lý Tam Lang buông Lý Ngũ Nha ra, đỡ bả vai nàng để ở đối diện mình: ""Không, muội thật sự bị dọa sợ rồi." Nói rồi, y cắm kiếm lên người của nam nhân cường tráng.
"Ngũ Nha, đợi lát nữa lúc những thị vệ kia tới hỏi thăm, muội đừng nói gì cả, để ca ca nói."
"Còn nữa, người này, còn có hai người ở trong đường hầm đều là ca ca gϊếŧ, nhớ chưa?"
Lý Ngũ Nha nhìn sắc mặt nghiêm túc của Lý Tam Lang, gật đầu một cái.
Một đứa trẻ năm tuổi như nàng, gϊếŧ ba người liên tiếp, hơn nữa những người này đều là cao thủ võ công, đồn ra ngoài thì hơi khủng khϊếp.
Biểu hiện của nàng quá quái dị, cũng không phải là chuyện gì tốt!
Ca ca của nàng mười tuổi, gϊếŧ ba người Bắc Yến bị trúng độc, mặc dù hơi bất ngờ, nhưng cũng không tính là quá khác người, nam nhi ở biên ải, có rất nhiều người dám dùng kiếm đâm chết người của Bắc Yến vào lúc còn nhỏ tuổi.
"Ca ca, túi tiền!"
"Ca ca tới đây.""
Lý Tam Lang vừa tháo túi tiền xuống, mấy tên kỵ binh đùng đùng xông vào, sau đó hai huynh muội bị đưa đến đại sảnh.
...
Trong đại sảnh, Từ Thành Khôn dẫn người đem xác chết của Hô Diên Hạ và Hô Diên Cát ở trong đường hầm về.
Trang Ngọc Đường ngồi ở trên ghế, nhìn mấy cái xác của người Bắc Yến ở trên đất bằng sắc mặt kỳ lạ.
Đám người Bắc Yến này được Hô Diên Hạ cầm đầu, ngụy trang thành người bán thuốc qua lại, những năm gần đây vẫn luôn hoạt động mạnh ở biên ải, bí mật thu thập tin tức quân sự của Đại Sở, người của Đô Hộ Phủ đã điều tra bọn họ rất lâu rồi, nhưng tiếc là vẫn không có phát hiện ra dấu vết của bọn họ.
Đám gián điệp Bắc Yến khiến cho Đô Hộ Phủ đều cảm thấy nhức đầu, lại bị một đứa trẻ choai choai tiêu diệt hết!
Trang Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, nhìn ba đứa trẻ xếp thành một hàng theo thứ tự từ cao đến thấp.
Đứa trẻ lớn nhất ở trong đó, xem ra cũng chỉ chừng mười tuổi, hai đứa nhỏ, thì càng nhỏ, khoảng năm tuổi sao?
"Là ngươi hạ độc ở trong nước giếng?" Trang Ngọc Đường nhìn Lý Tam Lang.
Lý Tam Lang gật đầu một cái.
Trang Ngọc Đường lại nói: "Hai người này cũng là do ngươi gϊếŧ?"
Lý Tam Lang lại gật đầu.
Trang Ngọc Đường: "Nói với ta, ngươi đã gϊếŧ hai người bọn họ như thế nào."
Lý Tam Lang dựa theo lời mà Lý Ngũ Nha nói với y, ăn nói rõ ràng nhắc lại một lần.
Trang Ngọc Đường chống cằm, yên lặng nghe, trên mặt không lộ ra bất cứ biểu cảm gì, thỉnh thoảng ánh mắt sẽ liếc qua hai đứa nhỏ kia.
Huynh trưởng đang kể một câu chuyện chấn động lòng người, tại sao nhìn hai đứa nhỏ này lại có chút mất hứng thú?
Đến khi Lý Tam Lang nói xong, Trang Ngọc Đường lại cười nhìn về phía Lý Ngũ Nha, chỉ vào nam nhân cường tráng lén chui vào phòng của tiểu nhị, hỏi Lý Ngũ Nha: "Nghe nói người này là do ngươi phát hiện ra?"
Lý Ngũ Nha chớp mắt gật đầu.
Trang Ngọc Đường cười hỏi: "Tại sao lại không gọi người? Nếu như ca ca của ngươi không tới kịp, không phải ngươi sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Vẻ mặt của Lý Ngũ Nha ngừng một lát, ngây người nhìn Trang Ngọc Đường.
Tại sao?
Không có tại sao, chỉ là phản ứng bản năng mà thôi, gặp chuyện tự mình giải quyết đã khắc sâu vào trong xương tủy, nàng đã quên mất loại tình hình nàng có thể gọi người.
Nhìn tiểu nha đầu chán nản cúi đầu, Trang Ngọc Đường mới cười dời mắt đi chỗ khác, tầm mắt lại rơi vào người của Lý Tam Lang, dưới đáy mắt mang theo một tia nghi ngờ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin