Chương 1

Biên giới Tây Bắc Đại Sở, trời cao đất rộng, mênh mông mà hoang vu.

Chỗ này là sa mạc lớn xa xôi hoang vắng nhất của phía tây, có con đèo đầu tiên của Đại Sở- Đèo Điệp Lĩnh.

Xung quanh đèo Điệp Lĩnh phân bố mấy chục quân doanh, ở cách 30 dặm ngoài sa mạc Đông Nam, triều đình vì tiện cho việc lưu thông tin tức công văn trên chiến trường, đã thiết kế một trạm dịch đặc biệt, vì chỗ này gần với đồn Thiên Lĩnh nên gọi là trạm dịch đồn Thiên Lĩnh.

Biên cương tháng sáu, mùa hè nóng nực, sóng nhiệt trong không khí làm người bực bội khó chịu, khó nhịn đến khát khô cổ.

Một trận gió mạnh đánh úp đến, không mang nóng bức đi ngược lại còn bốc lên cát bụi cuồn cuộn.

Trong phòng chất củi sân sau trạm dịch, Lý Ngũ Nha năm tuổi ngồi ở giường gỗ mới được dựng tạm, mồ hôi chảy ròng ròng ôm một cái bát sứ bị sứt mẻ, miệng nhỏ nhấp từng ngụm nước.

Nóng quá!

Khát quá!

Biên quan lúc này điều kiện khổ giống nhau!

Thiếu nước thiếu ăn, khí hậu khắc nhiệt, mùa hè nóng muốn mạng, mùa đông lạnh muốn mạng, nghĩ đến sau này có khả năng cả đời sinh sống ở đây. Lý Ngũ Nha thấy sinh hoạt đối với nàng đầy khốc liệt.



Đời này, nàng đầu thai vào một nhà quân hộ, lúc chiến tranh thì ra trận, nhàn rỗi thì làm nông, trừ khi là triều đình đặc biệt đồng ý, nếu không đời này qua đời khác đều phải ở biên cương này.

Vốn nghĩ rằng xuyên từ mạt thế đến đây, ngày lành của nàng sắp đến, ai ngờ ông trời lại ném nàng đến nơi chim không thèm ỉa là Qua Bích Than này.

Qua Bích Than ư, chính là danh từ chỉ một nơi hoang vắng cằn cỗi.

Xuyên đến từ trong bụng mẹ 5 năm, nàng oán giận 5 năm, xem tình hình trước mắt có khả năng nàng phải tiếp tục oán giận rồi.

“Ngũ tỷ!”

Một bé trai có ngoại hình giống Lý Ngũ Nha bảy tám phần đi đến, giống như hiến vật quý lấy ra từ sau lưng một cái quạt hương bồ cũ nát, ngước cằm đắc ý nói: “Phương thẩm cho đệ này, tỷ cầm quạt đi.”

Lý Ngũ Nha liếc nhìn tiểu đậu đinh, nhận quạt hương bồ, đưa chén nước cho hắn: “Uống nước đi, môi khô hết rồi kìa.”

Lý Thất Lang cẩn thận đón nhận chén nước, giống Lý Ngũ Nha, từng miệng nhỏ nhấp nước, uống rất quý trọng.

Địa phương của bọn họ rất thiếu nước, chỉ có quân doanh và trạm dịch có hai giếng nước.

Giếng nước trong quân doanh phải cung cấp cho cả quân doanh, trạm dịch phải cung cấp cho binh mã, không ai có thể dùng nước tùy ý.

Lý Ngũ Nha thấy Lý Thất Lang uống mấy ngụm liền không uống nữa, mở miệng nói: “Đệ cứ uống hết nước trong bát đi, uống xong tỷ lại đi lấy.”



Nàng và Lý Thất Lang là một đôi song sinh, tuy rằng bị gió cát sương tuyết tàn phá không được cho là trắng trẻo mập mạp, thậm chí còn thô ráp ngăm đen, nhưng mà hơn cả là hai người có gương mặt phúc khí và nhân hậu.

Cộng thêm, hai tỷ đệ bọn họ khác với những đứa trẻ lôi thôi lếch thếch kia, Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang mỗi ngày đều sạch sẽ gọn gàng, người lớn thấy sẽ thiên vị hơn.

Chỉ cần không đòi hỏi quá mức, người trong trạm dịch sẽ giúp đỡ họ, ví dụ như cho họ nhiều hơn mấy chén nước uống.

“Ừ ừ!”

Trước đến nay Lý Thất Lang luôn nghe lời Lý Ngũ Nha, nghe nàng nói mình uống hết nước, lập tức mặt mày hớn hở, không tiết kiệm, vội vàng uống hết nước.

Lý Nhũ Nha phe phẩy quạt hương bồ, quạt cho mình mấy cái, rồi quạt cho Lý Thất Lang mấy cái.

“Lộc cộc lộc cộc~~”

Bụng Lý Ngũ Nha đột ngột vang lên.

Hức. Đói bụng!

Vuốt cái bụng khô quắt, Lý Ngũ Nha không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài: “Ngày tháng thiếu ăn thiếu uống như này khi nào mới kết thúc đây?!”