Vừa dứt lời, nàng dẫm chân một cái làm bể một cục đá hình tròn lớn ở trước mặt Cát Tử Hành.
Khoảnh khắc cục đá chia năm xẻ bảy, trong mắt thiếu niên thoáng qua bảy phần hoảng sợ, hai phần khó tin và một phần bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Quả nhiên lúc trước là ngươi lừa ta!”
Cát Tử Hành trợn to hai mắt, giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Thỏ hoang không phải ngươi tiện tay ném chủy thủ săn được, sơn phỉ vừa rồi cũng không phải ngươi ném không chuẩn mà gϊếŧ chết! Ngươi… Ngươi biết võ nghệ!”
Nói thật, thời buổi này, nữ tử biết võ nghệ quá hiếm thấy.
Chả trách Cát Tử Hành giật mình.
Hắn ta biết cả nhà Hạ Du Du đều là người từ ngoài đến.
Bệnh của cha Hạ vẫn là cha hắn ta tự tay chữa trị, kết quả tuyên bố bó tay chuẩn bị hậu sự.
Cho nên cũng coi như tiếp xúc qua với Hạ Du Du mấy lần.
Lúc cha Hạ qua đời, tiểu nương tử yểu điệu Hạ Du Du này khóc ngất xỉu ngay tại chỗ.
Chỉ là tuyệt đối không ngờ được, vậy mà tiểu nương tử này còn biết võ nghệ!
“Đúng. Ta biết một chút. Có điều chủ yếu vẫn là trời sinh sức lực lớn.”
Hạ Du Du không giấu diếm tiếp nữa, dùng sức đè bả vai Cát Tử Hành xuống, khiến hắn ta cảm nhận được sức lực của nàng.
“!!!”
Sắc mặt của Cát Tử Hành đột biến.
Cảm giác xương cốt bả vai của mình sắp bị nàng bóp nát, vội vàng xin tha: “Tiểu nương tử Bùi gia, ta tin, ngươi nhanh buông tay ra đi!”
“À.”
Hạ Du Du buông lỏng tay, thúc giục hắn ta nhanh chóng bôi thuốc cho nam nhân đang nằm.
Cát Tử Hành xoa bả vai bị đau, tiến lên trước xem xét thương thế của nam nhân, vẻ mặt nghiêm trọng, nói: “Vết thương này sưng đỏ, có dấu hiệu chảy mủ chuyển biến xấu, e là chữa trị sẽ rất phiền phức.”
“Nhưng cũng may, khi lên núi ta có mang theo thuốc cầm máu trị thương của cha điều chế, có thể giúp hắn cầm máu tạm thời. Dược liệu khác, vẫn cần về nhà mang tới.”
Hắn ta nói xong, sai Hạ Du Du đi đun nước ấm, dùng để rửa sạch miệng vết thương cho nam nhân.
Dưới một số thao tác, tạm thời giữ được tính mạng.
Cát Tử Hành xoa mồ hôi trên trán, nhìn sắc trời ngoài động, nói với Hạ Du Du: “Tiểu nương tử Bùi gia, thời gian không còn sớm, cũng nên xuống núi rồi. Người nam nhân này, ngươi muốn mang hắn xuống núi à?”
“Không, để hắn ta ở đây là được.”
Hạ Du Du dựng một cánh cửa trúc đã buộc xong lên, chắn ở cửa động làm cửa chính, lại rải một đống cành cây lá cây chặn lại.
Cát Tử Hành xem đến líu lưỡi: “Ngươi làm lúc nào thế?”
“Lúc ngươi xử lý vết thương cho hắn, thế nào, cũng khá chắc chắn nhỉ ?”
Cát Tử Hành mang theo dao phay chặt rễ cây, nàng mượn để chặt cây trúc.
Bởi vì sức lực lớn, cây trúc to bằng cánh tay, thoáng cái là có thể chặt đứt một cây, hiệu suất cao đến kinh người. Lại dùng cành trúc mềm đã vót qua luồn từ đầu đến cuối để nối cây trúc có chiều dài hai mét lại với nhau, một cánh cửa trúc đơn sơ đã ra đời như vậy.
Hạ Du Du càng nhìn càng hài lòng.
Kỹ năng sinh tồn hoang dã nhờ rèn luyện mà có lúc mạt thế cuối cùng cũng không vô dụng.
Tâm trạng Cát Tử Hành cực kỳ phức tạp.
Càng cảm thấy tiểu nương tử Bùi gia này không đơn giản.
Sau khi hai người rời đi không lâu, nam nhân nằm sấp trên đống rơm giật giật, chậm rãi mở mắt ra…
Bùi Yến biết thân thể của mình không chống đỡ được bao lâu nữa.
Thanh âm nghe được trước khi ngất xỉu, khiến hắn tưởng là ảo giác.
Mãi đến bây giờ, hắn nhìn thấy một đốm lửa nhỏ ở trong góc hang động, và y phục trên người bị lột xuống, mới biết được, tất cả những thứ này đều không phải là nằm mơ.
Hắn được người khác cứu rồi.
Bùi Yến chống thân thể dậy, cẩn thận đánh giá xung quanh sơn động.
Hai ống trúc đặt ở trước mặt, vài trái cây rừng.
Trong một góc cách đó không xa, còn có một con rắn to bằng cánh tay, đã xử lý được một nửa…
Bùi Yến ngẩn ra: “… Thức ăn?”
Cùng lúc đó, hai người sắp đến dưới chân núi.