Chương 38

Nhưng cho dù như vậy, Hạ Du Du vẫn tốn thời gian nửa ngày, nghĩ đủ mọi cách loại bỏ mùi vị kỳ lạ hơn cả tỏi ra khỏi miệng.

Bị tài nghệ nấu ăn kinh khủng của mình đả kích.

Hạ Du Du muốn lên núi điều chỉnh cảm xúc.

Bởi vì lần trước sau khi bị Lưu thị nhìn thấy lên núi, cả thôn đều chạy đến quan tâm nàng, kêu nàng đừng nghĩ quẩn chết theo tướng công, dẫn đến nàng chỉ có thể nghĩ cách, tránh thoát ánh nhìn mọi người đi lên núi.

Mà đúng lúc, nàng nghĩ đến con trai của Lưu thị Cát Tử Hành.

Khi Cát Tử Hành nghe thấy nàng muốn lên núi, rất ngạc nhiên: “Bùi nương tử, trên núi nguy hiểm lắm.”

“Đây không phải còn có ngươi sao? Sơn phỉ lại không ra tay với tiểu lang trung, ta cứ như ngươi, giả trang thành tiểu lang trung không phải là được rồi?”

Thật sự Cát Tử Hành không hiểu tại sao nàng lại cố chấp muốn lên núi vậy.

Nhưng mà hắn ta thật sự phải đi hái thuốc một chuyến, mình đi một mình cũng là đi, dẫn theo Hạ Du Ducũng là đi, ngụy trang một chút chắc là không có vấn đề gì lớn, dù sao bọn họ cũng không vào sâu trong núi.

“Được rồi.”

Cát Tử Hành đồng ý rồi, dặn dò Hạ Du Du nhất định phải đổi sang đồ nam, cột tóc lên, ăn mặc giống như hắn ta vậy.

Nguyên chủ chẳng qua chỉ mới mười sáu tuổi, tính kỹ lại, nhỏ hơn Cát Tử Hành một tuổi, thân hình hai người cũng không khác nhau mấy, sau khi sửa soạn một hồi, chính là hai thiếu niên đi hái thuốc. Cộng thêm Cát Tử Hành có đường tắt, hai người dễ dàng tránh thoát con đường có người mà vào núi.

Trên đường đi, Cát Tử Hành như một người mẹ lải nhải dài dòng: “Ngươi phải luôn đi theo sau lưng ta, muốn hái gì hỏi ta trước, ta sẽ nói cho ngươi loại nào ăn được… Nếu ngươi chạy lung tung thì, ta sẽ không quản ngươi nữa.”

Ngoài miệng Hạ Du Du ừm ừm đồng ý, trên thực tế đang tập trung nhớ đường,

“Chờ đã!”

Cát Tử Hành dừng bước, chỉ bụi cỏ ở một bên nói: “Ta nhớ bên đó có thảo dược, ta muốn đi đào một ít. Ngươi ở đây đợi ta.”

“Được”

Hạ Du Du tìm một gốc cây, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cát Tử Hành thấy nàng nghe lời, thì nhanh chóng đi lại nơi có thảo dược.

Thật ra cũng không xa, chỉ vài chục mét.

Nơi đó đám cỏ dại mọc cao, lúc trước hắn ta cùng cha đã ở bên đây đào thảo dược, sau khi cách một đoạn thời gian, có thể đến lại lần nữa.

Hắn ta cũng dựa vào trí nhớ tìm qua, rất nhanh tìm được dây câu vấn, mặt tràn đầy vui vẻ ngồi xổm xuống đào.

Nào ngờ, ở chỗ không xa.

Một đôi mắt vô cùng hung ác đã nhắm đến hắn ta...

Hạ Du Du vô cùng buồn chán chơi cỏ đuôi chó trong tay.

Đang nghĩ đợi chút hỏi Cát Tử Hành quanh đây có suối nhỏ không, đột nhiên nghe thấy tiếng hét của hắn.

Hạ Du Du nhíu mày, lập tức chạy về hướng Cát Tử Hành.

Ngay tại lúc này, Cát Tử Hành bị đè chặt trên đất.

Con dao của nam nhân phía sau đang kề lên cổ hắn ta, hắn ta cảm nhận được lưỡi dao đó đã cắt cổ của mình, mùi máu tanh nhàn nhạt đã truyền đến chóp mũi, nam nhân cười dữ tợn, nói huyên thuyên tiếng Tề quốc mà hắn ta nghe không hiểu, nhưng hắn ta biết, bản thân sắp chết rồi!

“Đừng, đừng gϊếŧ ta! Ngươi muốn gì ta đều cho ngươi!”

Cát Tử Hành cũng không biết đối phương có nghe hiểu sự cầu xin của mình không, chỉ liên tục xin tha, vùng vẫy, đồng thời vô cùng hối hận, hôm nay nếu như không lên núi là tốt rồi. Tại sao lại xui xẻo như vậy, ngay lúc này lại gặp phải sơn phỉ Tề quốc! Hy vọng Bùi nương tử nghe thấy tiếng hét của hắn ta sẽ nhanh chóng chạy thoát...