Tiểu nhị: “Được! Ngài chờ một lát!”
Lúc đợi hắn ta đi đóng gạo, Hạ Du Du lại nhìn thấy đậu nành, nghĩ đến lên núi đi săn phiền phức, giá thịt hình như cũng rất đắt, dầu mỡ càng hiếm, về cơ bản đều là dùng mỡ heo, không bằng mua chút đậu nành về thử ép dầu thực vật xem sao?
Có dầu ăn rồi, muốn làm món gì ăn cũng tiện hơn nhiều.
Thế là, Hạ Du Du lại bảo tiểu nhị đóng thêm hai đấu đậu nành.
“Đậu nành một đấu mười văn tiền, còn ba đấu gạo tẻ sáu mươi văn, tổng cộng lấy ngài tám mươi văn tiền.”
Tiểu nhị bỏ đồ vào trong bao tải, đưa cho Hạ Du Du, lại hỏi: “Tiểu nương tử không phải là người Tây trấn chúng ta nhỉ?”
Hạ Du Du không đáp hỏi lại: “Làm sao vậy?”
Tiểu nhị cười: “Không, chỉ là nhìn ngài có chút lạ mặt. Nếu nhà cách không xa, mua nhiều chút, tiệm gạo chúng ta có thể đưa tới nhà cho ngài.”
Còn có thể giao tận nhà?
Hạ Du Du hào hứng, nhỡ đâu nàng thành công ép được dầu đậu nành, sau này sẽ mua không ít, liền hỏi hắn ta: “Vậy bao nhiêu thì giao được?”
Điếm tiểu nhị cười ngây ngô: “Mười thạch sẽ đưa.”
Mười thạch?
Đại khái là ba mươi đấu, ba trăm sáu mươi cân.
Hình như trước mắt cũng không mua được nhiều như vậy.
Hạ Du Du ừ một tiếng, nói cho tiểu nhị mình sống ở Cam Dương thôn, sau khi đối phương đáp lại, nàng liền xách theo đồ ra khỏi tiệm gạo Trần Ký.
Lúc này đầu óc nàng còn đang nghĩ về đồ ăn.
Gạo có, đậu nành có, đến lúc đi mua chút gia vị rồi.
Vừa may đối diện Trần Ký có một tiệm nước tương tên Lý Ký.
Trừ có nước tương và dấm ra, Hạ Du Du còn mua được hoa tiêu, vỏ quế, gừng hành, sốt mận cùng một ít muối! So với tưởng tượng của nàng còn phong phú hơn nhiều, thực sự có hơi kinh ngạc .
Trước khi đi, bà chủ ba mươi tuổi của tiệm nước tương còn tặng cho nàng một hũ tương gạo cay làm từ cây đắng cay, mùi vị tương tự với ớt cay, cũng coi như bù đắp tiếc nuối không có ớt cay.
Quả thật Tây trấn cũng không tính là quá lớn.
Tiệm tạp hóa về ăn, mặc, ở, cộng lại cũng không quá hai mươi nhà.
Vì vậy, đi một vòng từ đầu đến cuối, một canh giờ đã đi dạo xong.
Hạ Du Du ra ngoài không mang theo giỏ đựng đồ.
Lại tiện tay mua một cái gùi cao nửa người, vừa nhét đồ vào thì đầy ắp, lại bấm ngón tay tính toán, còn chưa tiêu đến năm trăm văn.
Sức mua như vậy, so với hiện đại mạt thế, cũng có thể được coi là thật nhiều.
Trên đường trở về, Hạ Du Du vẫn còn nhớ đến thịt.
Trước buổi trưa, thì đã tìm được nhà Triệu đồ tể.
Triệu đồ tể là một hán tử to lớn, bộ râu đen rậm rạp phủ kín cằm, thoạt đầu nhìn, vẻ mặt hung ác, hai chân dang rộng ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ngoài sân mài dao, bên cạnh đặt một con dê ngã nằm bị buộc chặt, đang kêu be be be be.
Khi Hạ Du Du đi tới cửa sân, Triệu đồ tể đã nhìn thấy nàng, lớn tiếng hỏi: “Ngươi chính là muội muội của Hạ Đại huynh đệ?”
Hạ Du Du ừ một tiếng: “Ca ta bảo ta đến chỗ ngươi mua thịt.”
“Biết ngay là như vậy mà!”
Hình như Triệu đồ tể rất không vui, hừ lạnh một tiếng: “Rõ ràng bản thân hắn ta có bản lĩnh, không lên trên núi đi săn, cứ phải tiêu tiền mua. Kỳ quái!”
Hạ Du Du nghe vậy, không khỏi giúp Hạ Đại Sơn thành thật giải thích: “Núi Yên Tề có sơn phỉ, đại ca ta có thê có tử, đương nhiên không thể đi mạo hiểm.”