Khoảnh khắc kia Thi Khải Tân còn đã nghĩ xong bản thân sẽ làm gì để kéo đối phương chết cùng. Vậy mà lại đột ngột hồi phục, giống như sợi xích đang trói lấy tinh thần lực bị một đao chém đứt, cả người lập tức nhẹ nhõm, thậm chí còn khỏe mạnh hơn cả lúc trước khi bị ảnh hưởng.
Thi Khải Tân chép miệng, vẫn còn chút vị ngọt, "Phu nhân? Thứ này...".
Trước khi anh ta kịp hỏi thì Quân Thanh Dư đã bình thản nói: "Không dùng được trong phạm vi lớn, cũng không có tác dụng ngay được, qua một thời gian vẫn sẽ bị ảnh hưởng".
Thi Khải Tân gật đầu. Nghĩ lại cũng đúng, nếu có thể dùng được trong phạm vi lớn thì bọn họ đã chẳng bị cầm chân ở đây.
Người bên ngoài vẫn đang cố sức đập cửa, cảnh báo trong phòng ngay từ lúc đầu gặp sự cố đã kích hoạt, bốn phía quanh phòng đều được bao lại, muốn phá hủy bức tường này cần phải mất một lúc. Nhìn những vết lõm trên tường phòng hộ, không biết bên kia dùng thứ gì, lúc va chạm với tường phòng hộ sẽ vang lên âm thanh kinh người. Bức tường này bị phá hỏng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thi Khải Tân hơi suy nghĩ rồi mở lời: "Phu nhân, chúng ta...".
Quân Thanh Dư dọn một ít thuốc thử cho vào ba lô, cậu nhét đến đầy ự thì thôi, "Lát nữa tôi cầm chân bọn chúng, anh cầm theo đống này ra ngoài chia cho những người còn tỉnh táo, ném lên người đám sản phẩm thực nghiệm kia là được".
"Không được", Thi Khải Tân nghe được nửa câu đầu đã vội từ chối, "Tôi cầm chân bọn chúng, cậu đi đi".
Quân Thanh Dư thấy thế bèn nói: "Bọn chúng nhằm vào anh".
Thi Khải Tân kinh ngạc, "Nhằm vào tôi?".
"Phải", Quân Thanh Dư nói tiếp: "Bọn chúng không biết có tôi ở đây".
Quân Thanh Dư từ lúc đến đây vẫn chưa hề lộ mặt công khai. Vốn dĩ định đợi Thi Khải Tân đến rồi ra ngoài, giờ Thi Khải Tân vừa đến, còn chưa kịp thả ra tin tức cậu đã đến thì người của Liên Bang sao có thể đến đây chặn cậu được chứ. Vậy nên chỉ có thể là do nhìn thấy Thi Khải Tân vào phòng này nên cố tình nhắm vào anh ta mà thôi.
Thi Khải Tân há hốc miệng, "Không được, bọn chúng không biết cậu ở đây nên mới tìm đến tôi, hiện giờ nếu đã biết cậu ở đây thì chắc chắn sẽ chuyển mục tiêu sang cậu".
Vừa dứt lời thì "ầm" một tiếng, bức tường phòng hộ ngay trước mắt bị phá hỏng, sức mạnh phá hủy nhanh chóng tỏa ra trong không khí nhưng rồi lại mau chóng tán đi. Cánh cửa bị phá hỏng đung đưa như sắp rơi ở một bên, một tên đàn ông bước chân nặng nề chậm rãi đi vào.
Quân Thanh Dư nhướn mày, đánh giá thứ là người nhưng lại không phải người này. Sản phẩm thực nghiệm đời đầu dù ít dù nhiều đều sẽ có thiếu sót, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể nhận ra là người. Bắt đầu từ người máy bên cạnh nguyên soái Todes kia, tất cả những sản phẩm thực nghiệm này đều chẳng còn hình người nữa. Hoặc có lẽ là theo đuổi sức mạnh tối cao, thoát khỏi thân phận nên mới biến thành cái dạng này.
Tên đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, tầng tầng lớp vỏ bao bọc khiến người ta không thấy rõ được nét mặt, chỉ duy đôi mắt đờ đẫn chết chóc là nhắm thẳng vào Thi Khải Tân.
Quân Thanh Dư không chút ngạc nhiên mà nói: "Thấy chưa, tôi đã bảo là nhắm vào anh mà".
Thi Khải Tân: "...". Giờ đâu phải lúc nói cái này.
Quân Thanh Dư chỉnh lại mặt nạ, "Mau chạy đi, tôi giúp anh cầm chân".
Thi Khải Tân vẻ mặt thộn ra, tại sao trong tình huống này mà phu nhân không có một chút lo lắng nào vậy.
Tên đàn ông nghiêng nghiêng đầu, động tác phần cổ còn phát ra âm thanh giống như máy móc xoay chuyển, tiếp đó nhắm thẳng đến Thi Khải Tân.
Quân Thanh Dư đang định ra tay thì Thi Khải Tân đã nhanh hơn một bước mà nghênh chiến. Lúc va vào cánh tay người máy, tinh thần lực bạo loạn lập tức tản ra. Thi Khải Tân cắn răng đá người máy đi, hơi thở không khỏi gấp hơn một chút.
Người máy ngã xuống đất không cảm giác được chút đau đớn nào, không hề lề mề mà đứng lên, vung nắm đấm về phía Thi Khải Tân. Quân Thanh Dư thấy thế bèn chắn trước Thi Khải Tân, cứng rắn mà tiếp lấy một đấm kia, khoảnh khắc năm ngón tay đón lấy, linh khí tức khắc phóng ra.
Đôi mắt đờ đẫn của người máy thình lình trừng lớn, vội vàng giơ tay đỡ lấy nắm đấm, cả người trở nên cứng ngắc.
Tròng mắt Thi Khải Tân như run lên, anh ta hô lớn: "Phu nhân! Đừng chạm vào nó! Mau thả tay ra đi! Không được chạm... Khụ khụ!".
Vừa nói xong Thi Khải Tân đã ho sặc sụa, không thể chống cự trước tinh thần lực bạo loạn của người máy. Vậy nhưng vẻ mặt Quân Thanh Dư vẫn thản nhiên như không, không bị ảnh hưởng một chút nào của tinh thần lực.
"Phu nhân... Cậu?".
Quân Thanh Dư không giải thích nhiều, người không có tinh thần lực như cậu, tấn công tinh thần lực đối với cậu mà nói chẳng có tác dụng gì hết, nhưng linh khí của cậu thì lại có thể áp chế tinh thần lực.
"Số sản phẩm thực nghiệm mò đến đây hẳn sẽ không ít, mau chóng tìm ra rồi vẩy thuốc thử lên người bọn chúng", Quân Thanh Dư đưa ba lô cho Thi Khải Tân, nói: "Đi mau".
Vẻ mặt Thi Khải Tân từ từ bình tĩnh, nhìn Quân Thanh Dư rồi lại nhìn người máy yên lặng nhưng trong mắt lại lộ rõ sợ hãi và giằng co bên kia, anh ta lờ mờ nhận ra điều gì đó.
Cầm lấy ba lô, Thi Khải Tân nghiêm túc nói: "Phu nhân xin cẩn thận".
"Ừ".
Ánh mắt người máy đuổi theo Thi Khải Tân mãi đến khi anh ta rời khỏi phòng như thể muốn giãy giụa.
Linh khí không bám lâu như thuốc nước, một khi ngừng lại người máy có thể phục hồi lại. Thuốc nước thấm vào tinh thần lực sẽ dần dần bị áp chế, cùng lúc đó cũng sẽ làm giảm tốc độ hành động, thời gian duy trì cũng lâu hơn linh khí rất nhiều.
Nhưng Quân Thanh Dư không muốn lãng phí thuốc nước vào người máy trước mắt. Không biết bên ngoài đã có bao nhiêu sản phẩm thực nghiệm, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.
Tay cậu vừa thả lỏng, người máy không thèm nhìn mà quay người chạy ra khỏi phòng. Thân hình Quân Thanh Dư linh hoạt mà chặn trước cửa, cậu đóng cánh cửa đang lủng lẳng lại rồi từ tốn xắn tay áo lên, vẻ mặt điềm nhiên nói: "Tao cho mày đi chưa?".
___
Cửa phòng rụng xuống hoàn toàn, Quân Thanh Dư dọn dẹp đống sắt vụn toàn tay với chân rơi vương vãi rồi chất thành một đống. Cậu không vội rời đi ngay mà ở lại trong phòng thí nghiệm thêm một lúc, chế thêm nhiều thuốc thử hơn nữa rồi mới rời đi.
Thi Khải Tân lúc nãy rẽ trái, Quân Thanh Dư lúc này liền rẽ phải. Tinh thần lực bạo loạn lập lờ trong không khí, dùng linh khí đẩy đi nhưng chẳng được bao lâu sẽ ngưng tụ trở lại. Đám sản phẩm thực nghiệm kia chưa chết thì những tinh thần lực này sẽ không tan biến. Hai ba lô đựng đầy thuốc thử hẳn sẽ đủ dùng.
Phòng ngủ của Phó Viễn Xuyên cách hơi xa, đi thêm một vòng nữa mới thấy được trên tường có đủ loại vết đạn cũng như dấu vết do những món vũ khí không biết tên để lại. Gần đấy không thấy bất cứ người nào, nhưng trên đầu thi thoảng lại truyền đến chút tạp âm.
Quân Thanh Dư ngẩng lên nhìn lướt qua, phát hiện tầng phòng hộ hành tinh đã được mở ra. Cậu còn chưa kịp nhìn kĩ thì đột nhiên có người gào lên: "Lão Khương!".
Cùng lúc đó người máy cũng bị ném từ trong phòng ra ngoài, cả người lẫn người máy đều ngã lăn ra đất. Tinh thần lực bạo loạn thuận theo máu thịt mà tản ra, gân guốc trên cổ người đàn ông căng lên, anh ta cắn răng nghiến lợi mà nói: "Lão Khương, mau chạy đi! Ông đây... hôm nay phải lôi thứ chó chết này chết cùng!".
Quân Thanh Dư vội bước đến, cậu lấy một ống thuốc thử ném về phía người máy. Người máy bị người đàn ông khóa lại, lăn lộn trên mặt đất không đứng dậy nổi, nhưng lúc ống thuốc đang bay về phía nó thì lại vung tay đập vỡ ống thuốc.
Thuốc thử lập tức bắn tung tóe lên người máy lẫn người đàn ông. Mảnh vỡ quẹt lên mặt người đàn ông, anh ta nghiến răng siết chặt người máy không thôi.
"Thả nó ra đi". Quân Thanh Dư ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông, đưa cho anh ta một bình nước suối, "Uống hết đi".
Người đàn ông kinh ngạc mà nhìn Quân Thanh Dư, "Cậu là ai? Sao tôi chưa gặp cậu bao giờ?".
Từ trong phòng, lão Khương lảo đảo bước ra, "Lão Kiều, cậu sao rồi?".
"Còn sống, cậu ra đây làm gì?! Sắp mất mạng rồi còn không mau trốn đi!". Tinh thần lực càng mạnh thì bị ảnh hưởng càng nhiều.
Lão Khương mặc kệ anh ta, nói: "Thứ kia hình như không động đậy nữa rồi".
"Cái gì không động đậy nữa? Clm vừa rồi còn đạp tôi hai phát đấy... Đù má?", lão Kiều chậm chạp nhận ra, không chỉ không động đậy, mà sức mạnh liên quan đến tinh thần lực tỏa ra từ thứ quỷ quái này cũng chẳng thấy đâu nữa.
Hai người đồng loạt quay sang nhìn Quân Thanh Dư như thể muốn hỏi gì đó, nhưng nói gì thì Quân Thanh Dư cũng vừa cứu bọn họ, lúc này lại đi chất vấn người ta thì có chút không phải phép.
Quân Thanh Dư lên tiếng: "Ở đây chỉ có hai người thôi sao? Những người khác đâu?".
Lão Kiều chưa kịp nói gì nhiều thì từ xa đột nhiên truyền đến tiếng hô lớn: "Ai bên đó hả?!".
Nghe tiếng, Quân Thanh Dư quay sang nhìn. Trước mắt là một tiểu đội bảy người, tất cả đều mặc đồ bảo hộ dày dặn. Bộ đồ này hẳn là chuyên dùng để ngăn chặn tinh thần lực, bởi những bộ đồ bảo hộ khác không dày như thế, rất ảnh hưởng đến hành động.
Thấy Quân Thanh Dư không nói gì, bên kia hỏi lại một lần: "Bao nhiêu người ở đây? Báo cáo số chứng minh thân phận để kiểm tra".
"Số chứng minh của tôi là bí mật, thân phận là phu... sĩ quan tùy tùng của nguyên soái Phó". Ngập ngừng một hồi, Quân Thanh Dư nhớ ra hình như Phó Viễn Xuyên chỉ có một sĩ quan tùy tùng là Thi Khải Tân, cậu bèn bổ sung: "Sĩ quan tùy tùng mới nhậm chức".
Bọn họ nhìn mà không nhận ra cậu là ai thì Quân Thanh Dư cũng không cần thiết phải nói ra thân phận đế hậu. Đến lúc nào đấy bọn họ không tin, cậu trở thành bia ngắm bị nhắm đến thì cứ bịa một thân phận ra thôi.
Tiểu đội trưởng nghe vậy lạnh giọng nói: "Bắt lại".
"Đợi đã". Quân Thanh Dư nói: "Tôi có chứng minh".
Tiểu đội trưởng giơ tay ra hiệu cấp dưới dừng lại, hỏi: "Chứng minh gì?".
Quân Thanh Dư cho tay vào ba lô sờ soạng, nhưng thực chất là đang lấy tín vật của Phó Viễn Xuyên từ trong không gian ra.
Lúc trước thứ này vẫn luôn để trong giường vỏ sò trong bể cá, sau này cậu biến thành người hiếm khi ở trong bể cá nên mới cất tín vật vào không gian. Dù sao tín vật này còn liên quan đến tình tiết quan trọng trong nguyên tác, Quân Thanh Dư sợ xảy ra sự cố nên vẫn luôn cất giữ cẩn thận. Hiện giờ đúng lúc dùng đến.
Cầm tín vật trong tay, Quân Thanh Dư hỏi: "Nhận ra thứ này chứ?".
Vài người ngạc nhiên, tiểu đội trưởng làm gì đấy với thứ trông giống vòng tay thông minh đang đeo trên tay, hẳn là đang kiểm tra thật giả. Một lúc sau tiểu đội trưởng ra hiệu cho mọi người hạ súng xuống, bước lên trước hỏi: "Xưng hô thế nào?".
Quân Thanh Dư cất tín vật đi, đáp: "Phó Thanh Dư".
Tiểu đội trưởng gật đầu, chào hỏi với cậu: "Hai người đưa bọn họ đi trước, những người còn lại theo tôi tiếp tục đi tìm".
Quân Thanh Dư không định quay về, "Mọi người đang tìm cái gì?".
Tiểu đội trưởng nói: "Vừa rồi thượng tướng đã mở ngăn cách hành tinh, bao gồm cả ngăn cách theo từng khu vực riêng biệt tại khu vực đóng quân, phần lớn người máy cũng đã được tách ra. Chúng tôi đang tìm xem còn người máy nào đang lẩn trốn bên trong từng khu vực". Hành động không hề chậm chút nào, chia nhỏ khu vực rồi đi tìm có thể tiết kiệm thời gian, cũng có thể giảm bớt thương vong.
Quân Thanh Dư hỏi: "Vậy nguyên soái thì sao?".
Vừa dứt lời thì một người máy từ trên trời rơi xuống, va mạnh vào tầng phòng hộ bên ngoài hành tinh. Đứng từ xa nên Quân Thanh Dư không nhìn rõ chi tiết, nhưng hình như không giống với những người máy đang dừng chân ở đây mà cậu từng thấy. Không cần hỏi nhiều, cậu có thể đoán được đại khái là có chuyện gì rồi.
Hành tinh đã hỗn loạn thế này, Phó Viễn Xuyên không thể nào đến một tin nhắn cũng không gửi cho cậu, hơn nữa cậu đã không thấy Phó Viễn Xuyên lâu như vậy rồi, ngoài kia chắc chắn càng không yên bình.
Quân Thanh Dư nhàn nhạt nói: "Không cần đáp, tôi biết rồi". Cậu lấy vòng tay thông minh ra định gửi tin nhắn báo bình an cho Phó Viễn Xuyên thì lại thấy có một tin nhắn chưa đọc.
Phó Viễn Xuyên: [Anh ra ngoài một lát]. Thời gian là lúc cậu đang làm thí nghiệm, có lẽ do quá tập trung nên không để ý thấy tin nhắn trong vòng tay thông minh.
Quân Thanh Dư lấy thuốc nước trong ba lô đưa cho tiểu đội trưởng, "Trong đây là thuốc nước chế tạo chuyên nhằm vào những người máy kia".
"Gặp phải người máy vẻ ngoài quái lạ thì hắt thuốc thử bên trong ống nghiệm lên người bọn chúng, như vậy người máy sẽ mất đi khả năng chiến đấu và di chuyển trong thời gian ngắn, nhân lúc đó nhanh chóng trừ khử bọn chúng".
"Một người máy khoảng một ống là đủ".
"Sao cậu có nhiều như vậy?", tiểu đội trưởng ngạc nhiên, "Thượng tướng Thi phát cho mỗi tiểu đội một bình, thứ này giống thế không?".
Quân Thanh Dư giải thích: "Giống nhau, của anh ta là lô đầu, đây là lô hai thế nên mới nhiều hơn một chút". Thi Khải Tân đưa ít có lẽ cũng là vì sợ không đủ dùng nên muốn tiết kiệm.
Tiểu đội trưởng gật đầu, "Khang Trì Triệt!".
"Có!".
"Dẫn ba người này đến đội chính".
"Rõ!".
Tiểu đội trưởng giải thích: "Phía đội chính nhiều người, an toàn hơn. Hai người bọn họ đều bị thương, không thể tham gia tuần tra, mọi người đi cùng nhau đi".
Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, còn một ít thuốc thử trong không gian, so với việc vừa đi vừa dựa vào vận may tìm kiếm các đội thì chi bằng đến đội chính rồi đưa thuốc cho người khác, để bọn họ thống nhất ý kiến phân phát, "Được".
Tiểu đội trưởng giơ tay nói: "Tiếp tục tìm kiếm!".
"Rõ!".
Khang Trì Triệt thấy vậy bèn vội lấy đồ bảo hộ từ trong cặp ra, "Trước tiên mặc đồ bảo hộ vào đi đã".
Hai người bị thương đã mặc vào, Quân Thanh Dư chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, "Không cần, đi thôi, tranh thủ thời gian".
Mọi người rời đi không quên mang theo người máy đã mất khả năng hoạt động kia theo.
Lão Khương nằm trên cáng, tinh thần lực tiêu hao quá nhiều, cộng thêm vết thương không nhẹ lúc cận chiến, dù máu trên đầu đã ngừng chảy nhưng hình như ý thức đã có vấn đề.
Lão Kiều lo lắng cho anh ta, vừa đi vừa cùng anh ta nói chuyện, "Sắp đến nơi rồi, đừng có ngủ, buồn ngủ quá thì cắn đầu lưỡi đi, tỉnh táo một chút".
Trong lúc nói chuyện, mắt lão Khương đã híp lại thành một đường, anh ta thi thoảng lại nhìn Quân Thanh Dư, trong cơn mơ màng không nhịn được mà hỏi: "Người anh em, sao tôi lại thấy tên cậu quen quen nhỉ?".
Quân Thanh Dư: "Tên phổ thông mà".
"Phổ thông gì chứ... Nhưng nghe thấy ở đâu tôi cũng quên mất rồi".
Lão Kiều liếc anh ta một cái, "Suốt ngày ở chỗ này, không được lên mạng, cũng không được liên lạc với bên ngoài thì cậu đi đâu mà biết được?".
"Tôi từng nghe thấy thật!". Lão Khương trợn mắt, tỉnh táo hơn một chút, "Đúng rồi, phu nhân nguyên soái, giờ hẳn phải gọi là đế hậu, đế hậu tên là cái gì đấy Thanh Dư còn gì".
Khang Trì Triệt nghe thấy thì nhướn mày, "Đế hậu? Nguyên soái có đối tượng từ bao giờ chứ?".
"Ha... đồ lạc hậu, lần trước tôi liên lạc với người nhà được kể thế, nghe bảo đám cưới của nguyên soái hoành tráng lắm".
Quân Thanh Dư: "...?".
"Mấy người xem ghi hình đám cưới rồi à? Tiếc là không được đến tận nơi. Nhưng mà không sao, mấy người cũng không được đến tận nơi, như nhau cả thôi, đều không được đi".
Quân Thanh Dư: "???".
Lão Khương nói được mấy câu thì nhắm mắt lại, lão Kiều giật mình thon thót, "Đừng có nhắm mắt! Nói tiếp đi!".
Khang Trì Triệt: "Đúng đấy, vừa nói đến chỗ nào rồi?".
Khang Trì Triệt và lão Kiều vừa nói vừa tăng tốc chạy. Quân Thanh Dư thấy tình hình không ổn lắm thì chạy lên trước, lấy nước suối vừa bỏ ra cho anh ta uống một chút.
Lão Khương đang mơ màng sắp ngất, uống nước suối xong lập tức tươi tỉnh hơn, lại mở mắt ra, thều thào nói: "Nguyên soái với phu nhân... U?!".
Quân Thanh Dư tống nửa bình nước suối còn lại vào miệng anh ta, "Uống đi".
"U...".
Lão Khương đi tít đằng sau không có cơ hội mở miệng.
Đội chính ở ngay đại sảnh bên ngoài phòng điều khiển chính, những người bị thương do ảnh hưởng đều ở chỗ này. Mọi người vừa chạy vào, lão Kiều đã gọi ầm lên: "Bác sĩ! Bác sĩ mau đến đây! Còn kén trị liệu nào trống không!".
"Bên này!".
Mọi người đưa lão Khương đi, Quân Thanh Dư không đi theo. Tinh thần lực bạo loạn trong này có vẻ ít hơn một chút so với bên ngoài, dù chưa đạt được đến mức chữa trị hiệu quả nhưng chắc chắn là tốt hơn nhiều so với bên ngoài.
Phòng điều khiển chính ở phía sau, Quân Thanh Dư bước đến đó. Cậu vừa nhúc nhích, chưa kịp lại gần thì ánh mắt mọi người trong đại sảnh đã đổ dồn về phía này. Không phải do bọn họ cảm thấy Quân Thanh Dư lạ mặt nên có vấn đề, mà là do mái tóc dài kia, ở đây sẽ không xuất hiện quân nhân Đế Quốc để tóc dài.
Đúng lúc này cửa phòng điều khiển chính mở ra, Ngu Tri vội từ trong phòng chạy ra, "Phu nhân, sao cậu lại ở đây? Cậu vẫn ổn chứ? Có bị thương không? Có chỗ nào khó chịu không?".
"Tôi không sao".
Thấy Quân Thanh Dư đi vào một mình, trái tim Ngu Tri dừng đập một nhịp, "Thi Khải Tân không ở đây sao? Cậu ta không đi tìm cậu à?".
Quân Thanh Dư nhét nốt thuốc thử vào ba lô rồi đưa cho anh ta, "Thuốc thử trong này hẳn vẫn đủ dùng, anh nghĩ cách chia cho mọi người đi".
Ngu Tri trước đấy đã gặp Thi Khải Tân nên tất nhiên biết được thuốc thử là cái gì, anh ta vội nhận lấy, "Phu nhân vào trong với tôi trước đã".
Quân Thanh Dư hỏi: "Biết được có bao nhiêu người máy chưa?".
"Những tên đã bị tiêu diệt, thêm một tên cậu bắt được nữa thì tổng cộng có ba mươi tên. Số lượng chưa bị tiêu diệt hay chưa bị phát hiện thì phải truy lùng thêm nữa".
Ba mươi tên?
Tính ra thì phía Phó Viễn Xuyên hẳn sẽ không đυ.ng phải quá nhiều người máy, bởi quan trọng là hậu phương bên này. Cũng có nghĩa là, bọn họ biết đối đầu trực diện không có cửa thắng, nhưng giở trò sau lưng cũng sẽ chẳng gây ra thiệt hại là mấy đối với Đế Quốc.
Dù không nhiều người ở lại, dù tinh thần lực bạo loạn có thể nghiền nát bất cứ người nào, hành động trót lọt lại thêm ra tay nhanh chóng nên mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát, thậm chí còn hơi có xu hướng sẽ sớm giải quyết xong.
"Phu nhân ngồi đi".
Ngu Tri gọi vài người đến phân phát thuốc thử. Quân Thanh Dư gửi tin nhắn cho Thi Khải Tân, nhưng gửi liên tiếp vài tin nhắn đều hiển thị là gửi đi không thành công. Tín hiệu trong này hẳn là đã bị chặn rồi.
Vấn đề không lớn, lát nữa bảo bọn họ lúc đi chia thuốc gặp được Thi Khải Tân thì báo một tiếng là được. Đã có thuốc thử, người máy ngoài kia sẽ không gây ra chuyện lớn gì, một vài người bị thương ngoài da, tinh thần lực ít nhiều cũng bị thương. Bị thương ngoài da còn đỡ, dù nghiêm trọng đến đâu cũng có thể dùng kén trị liệu chữa trị, nhưng tinh thần lực chỉ có thể từ từ điều dưỡng, không cẩn thận chút xíu cũng có thể phát triển thành bệnh.
Quân Thanh Dư nói: "Mang nước ép phân phát hằng ngày trong quân đến chỗ tôi đi". Cho thêm ít nước suối có lẽ có thể tránh được bệnh tình thêm nặng.
Ngu Tri không hiểu lắm, thấy Quân Thanh Dư cứ nhìn mãi mọi người bên ngoài, lại nhớ đến những món đồ ngọt trong cửa hàng đồ ngọt thì lập tức hiểu ra, "Vâng thưa phu nhân".
Uống hết non nửa cốc nước xong Thi Khải Tân vội chạy vào, thấy Quân Thanh Dư bình yên vô sự ngồi đấy, trái tim đang treo lơ lửng mới hạ xuống.
Thấy bộ dạng thở phào một hơi của anh ta, Quân Thanh Dư nhướn mày, "Sợ đến thế luôn?". Thi Khải Tân có thấy cậu không bị người máy ảnh hưởng đến mà, sao còn sợ đến thế chứ.
"Tôi sợ mất mật ra đây".
Quân Thanh Dư rót nước đưa cho anh ta, tầm mắt lướt qua người máy bị vứt một góc chưa xử lí hơi có dấu hiệu động đậy, hẳn là do tác dụng của nước suối đã đến điểm cuối rồi. Quân Thanh Dư đứng lên, định bụng dùng linh khí bù một ít vào thuốc thử, xem xem có thể kéo dài hiệu quả của thuốc thử hay không.
Ngón tay cậu chạm vào giữa ấn đường của người máy, linh khí từ từ bắt lấy chút linh khí tàn dư trong thuốc thử. Trên người người máy dính rất nhiều máu, hẳn là trước khi đυ.ng độ đám lão Khương thì nó đã ra tay với người khác.
Quân Thanh Dư đương nghĩ sau đó phải xử lí người máy này thế nào thì người máy thình lình vươn tay vồ về phía cậu. Quân Thanh Dư trở tay gạt tay nó đi, cả cánh tay máy móc cùng lúc rơi xuống, ngay giây sau, cánh tay khác mới mọc nhắm thẳng mặt Quân Thanh Dư cắt một đường.
Khoảnh khắc cánh tay vồ đến, Quân Thanh Dư vô thức nghiêng sang phải tránh đi. Năm ngón tay giấu dao không khác gì lưỡi dao sắc bén, "xoẹt" một tiếng cắt qua mặt Quân Thanh Dư. Cũng trong khoảnh khắc đó, Quân Thanh Dư giơ tay giật đứt cánh tay mới mọc lại của người máy, ném sang một bên.
Dù không bị thương nhưng dây buộc mặt nạ bị cắt mất, mặt nạ theo đó mà rơi xuống. Vài sợi tóc màu vàng kim đung đưa rơi xuống theo.
Quân Thanh Dư nhìn tóc rơi xuống sàn, trong mắt đong đầy băng giá.
"Phu nhân?!". Thi Khải Tân vội bước đến nhặt mặt nạ đưa cho cậu. Lúc nhìn thấy gương mặt của Quân Thanh Dư, đôi mắt anh ta trợn trừng.
Quân Thanh Dư nhận lấy mặt nạ, bình tĩnh đáp: "Tôi không sao".
Ngu Tri có vẻ nhận ra trong phòng có vấn đề, cũng vội vàng đi vào.
Nghe tiếng động, Quân Thanh Dư quay lại liếc một cái, thấy người vào là Ngu Tri thì lại chuyển ánh nhìn về người máy đang ngồi sụp dưới đất.
Ngu Tri thấy dáng vẻ không đeo mặt nạ của Quân Thanh Dư thì giật mình, lờ mờ cảm giác có gì đấy không đúng, nhưng anh ta cũng không nói gì.
Quân Thanh Dư túm cổ người máy, kéo nó vào phòng bên trong, "Không cần vào theo, tôi nói chuyện riêng với nó".
Thi Khải Tân khép mở miệng, lời còn chưa nói ra thì bên kia đã đóng cửa. Thi Khải Tân bất lực chỉ đành quay đi thu dọn hai cánh tay kia.
Ngu Tri nhíu mày suy nghĩ, "Lúc đến đây hình như tôi thấy nguyên soái mang theo người cá, nhưng không thấy rõ mặt, lúc nãy ông ra ngoài có nhìn thấy người cá không? Đừng có xảy ra chuyện gì đấy".
Thi Khải Tân lơ đãng đáp: "Sao có thể chứ, người cá được nguyên soái dẫn đi rồi, không cần lo được lo mất, nguyên soái chắc chắn sẽ chăm sóc nó thật tốt".
Ngu Tri ngồi xuống nghỉ ngơi, "Nói thật, vừa nãy lúc tôi thấy phu nhân tháo mặt nạ quay lại nhìn, cảm giác giống như lúc ở trong người máy thấy người cá nhỏ quay lại nhìn ấy, chỉ là không nhìn rõ mặt mũi người cá nhỏ thôi".
Thi Khải Tân khựng lại, tiếp đó vội vàng biện hộ, "Đừng có nhắc đến nữa, đào đâu ra người cá to như con người được. Lại nói mới có bao lâu đâu, nuôi lớn được ngần ấy chắc phải nuôi một nghìn tám trăm năm mất. Tôi còn chưa thấy người cá lớn bao giờ đây".
"Cũng đúng, màu tóc của phu nhân giống với người cá, còn nuôi dài nữa, có lẽ do tôi nhìn nhầm".
"Đâu ra thế, trí tưởng tượng của ông bay cao bay xa vẽ ra chuyện vô căn cứ này đấy". Thi Khải Tân uống một ngụm trà, nhìn đoạn ghi hình trước mặt, nói: "Hồi trước tôi có thấy phu nhân nâng người cá lên trêu đùa, không nhìn kĩ thì đúng là giống thật".
Thi Khải Tân thở dài một ngụm, giả như vô tình nhắc nhở: "Chuyện này ông nói với tôi thôi đấy, coi như nghe truyện hài, nhưng đừng có truyền ra ngoài, đến lúc hoàng thất bàn chuyện lại thêm phiền ra".
"Biết rồi".
___
Quân Thanh Dư ở phòng trong nửa ngày trời chưa ra. Ngồi gần đấy là người máy hờ hững nhìn những sợi dây đan lại. Dây câu được ánh sáng chiếu rọi còn đẹp hơn so với sợi tơ bình thường.
Đúng lúc này vòng tay thông minh khẽ rung lên, Quân Thanh Dư nhíu mày cáu kỉnh, nhưng lúc nhìn thấy lời mời gọi hình ảnh thì lại ngẩn ra, vội vàng nhận, "Viễn Xuyên!".
"Ừ".
Nhìn thấy Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư tủi thân mà mách: "Vừa nãy có người máy làm hỏng mặt nạ của em, còn cắt đứt mấy sợi tóc của em nữa".
"Quá đáng đến thế sao?".
"Ưm!", Quân Thanh Dư chỉnh ống kính về phía người máy, "Chính nó!".
"Đợi anh về rồi...". Lúc Phó Viễn Xuyên nhìn thấy tình trạng của người máy, lời nói chợt dừng lại.
Người máy này, có lẽ không đợi được đến khi anh về rồi.
_____
Gợi ý mật khẩu: Người cá của nguyên soái Todes có
màu gì? Viết thường, có dấu, có cách, không cần nhập chữ "màu".
Nghiêm cấm chia sẻ mật khẩu dưới mọi hình thức!!!