Quân Thanh Dư nắm tay anh thật chặt, khẽ cười nói: "Em cũng rất mong chờ".
Dù là trước hay sau khi xuyên vào sách, Quân Thanh Dư đối với khái niệm về Tết đều rất mơ hồ, cậu chỉ biết đó là ngày mà các thành viên trong gia đình tề tựu. Cậu không có người nhà, đường nhiên sẽ không để ý mấy chuyện đó, ngày lễ tết các thứ đều là xem đường phố có trang trí hay không để phân biệt.
Nhưng giờ đã khác, Quân Thanh Dư nghĩ rồi hỏi: "Phải chuẩn bị trước cái gì không?". Hình như có mấy chỗ Tết đến phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
Phó Viễn Xuyên đáp: "Không cần đâu, tôi sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ".
"Được".
___
Phó Viễn Xuyên nói anh sẽ chuẩn bị, Quân Thanh Dư tưởng là mấy ngày trước Tết mới bắt tay vào làm, nào ngờ đâu gần nửa tháng nay đã thấy các thể loại đồ đạc mới tinh xuất hiện trong nhà. Có cái là chuyển phát nhanh gửi đến, có cái là Thi Khải Tân mang đến tận cửa, nếu dậy sớm thì còn gặp phải đội thi công đến tân trang nữa.
Quân Thanh Dư cắn một miếng bánh mì, bên tai cậu đều là tiếng người máy di chuyển nhưng cũng không quá ầm. Phó Viễn Xuyên đưa cho cậu một cốc sữa ấm, mở lời dỗ dành: "Sắp xong hết rồi".
"Còn làm nữa có phải anh định tân trang lại cả tòa nhà này không", Quân Thanh Dư nghĩ đến những chỗ đã sửa trong nhà, thật sự có cảm giác như đập đi xây lại vậy.
Phó Viễn Xuyên lại thấy tân trang lại một chút cả tòa nhà không có gì là không ổn, "Năm mới không khí mới mà, những thứ này lúc mua nhà đều có đi kèm hết. Em xem có chỗ nào không thích thì có thể nhân đây đổi luôn một lượt".
Quân Thanh Dư lắc đầu, "Em không hiểu mấy cái tân trang này lắm đâu, anh cứ tự quyết hết là được". Nhỡ đâu cậu làm mà hỏng hay không đẹp thì toi.
"Được, làm xong thấy chỗ nào không thích thì lại đổi". Hình ảnh sau khi tân trang anh đã cho cá nhỏ xem qua, nhưng nếu làm xong mà không đúng từng chi tiết, không thích thì cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
"Rừ rừ", đang nói thì vòng tay thông minh rung lên. Phó Viễn Xuyên đặt cốc xuống, mở ra xem tin nhắn.
Thi Khải Tân: [Nguyên soái, em có chuyện cần báo cáo!].
Thi Khải Tân: [Vừa nãy thân tín của người kia tìm em, hắn nói người kia muốn mời nguyên soái họp trực tuyến, còn nói cái gì mà có chuyện quan trọng cần thương lượng với anh. Cụ thể là chuyện gì em có hỏi rồi, nhưng hắn không chịu nói, còn gửi cho em một chuỗi kí tự rồi bảo em gửi cho anh, anh sẽ hiểu ngay].
Phó Viễn Xuyên đã chặn tất cả cách thức liên lạc của đối phương, trong đó có cả mấy kẻ bên cạnh lão. Bên kia không liên lạc được với Phó Viễn Xuyên, chỉ có thể tìm đến Thi Khải Tân.
Thi Khải Tân: [Là chuỗi kí tự này]. Thi Khải Tân sao chép rồi gửi lại ngay.
Quân Thanh Dư chỉ thấy Phó Viễn Xuyên không nói gì, cậu nhạy bén nhận ra có vấn đề gì đó, "Xảy ra chuyện gì sao?".
Phó Viễn Xuyên nhìn chuỗi kí tự, vẻ mặt không một chút thay đổi. Anh lắc đầu, đáp: "Không có gì đâu. Lát nữa tôi có cuộc họp liên quan đến người lãnh đạo Đế Quốc, mấy ngày này em đừng đến cửa hàng".
"Được", Quân Thanh Dư cũng không hỏi tại sao mà đồng ý ngay.
Hôm nay không mở cửa hàng, mà dù sao cũng mở liền nửa tháng rồi, tạm thời quyết định nghỉ ngơi vài ngày đã.
Vốn dự định là chỉ nghỉ hai ngày mà thôi.
Quân Thanh Dư mở vòng tay thông minh đăng thông báo tạm nghỉ, nhưng cũng gắn thêm một đường dẫn đến cửa hàng trực tuyến ngay trong bài thông báo.
Nước ép cửa hàng trực tuyến bán ra khác với trong cửa hàng đồ ngọt. Đồ của cửa hàng trực tuyến với rau quả của thời đại này được ép theo định lượng, dù có mang đi kiểm tra cũng sẽ không kiểm tra ra cái gì hết.
Lúc chèn đường dẫn, Quân Thanh Dư có đặc biệt lưu ý là đồ của hai bên không giống nhau. Nhưng dù là của bên nào thì so với nước ép được ép hoàn toàn từ rau quả của thời đại này vẫn ngon hơn rất nhiều lần.
[Nửa tháng nay ngày nào tôi cũng đến, nghỉ hai ngày mà tôi đã ngồi đếm từng ngày rồi, giờ lại bảo không chỉ hai ngày thôi sao?!].
[Chủ cửa hàng có việc bận sao? Chắc là dạo này bận lắm nhỉ, anh nhớ nghỉ ngơi cho tốt].
Quân Thanh Dư suy nghĩ một chốc rồi trả lời bình luận này: [Nguyên soái gần đây hơi bận, anh ấy không yên tâm để tôi đến cửa hàng một mình. Đợi anh ấy xong việc sẽ cùng tôi mở cửa bán hàng].
Cậu sợ sau này người ta đồn thổi rằng Phó Viễn Xuyên bị bệnh thì không hay đâu, lỡ đâu ra ngoài làm gì đó bị nhìn thấy thì khó xử lắm.
Bình luận: [???].
[Nguyên soái cái gì cơ? Ơ? Sao tôi thấy câu này sai sai, do tôi bỏ lỡ mất cái gì à?].
[Tôi chống mắt lên coi còn ai không biết cửa hàng đồ ngọt là của nguyên soái với phu nhân cùng mở!].
[A đù?! Thật hay đùa đấy?! Nguyên soái không phải độc thân sao, từ khi nào mà có phu nhân luôn rồi!].
[Hân hạnh trả lời, người thật việc thật, nguyên soái tự mình nói là cùng với phu nhân mở cửa hàng, nhân viên tóc dài màu vàng kim kia là phu nhân đó!!!].
[Hu hu hu... Bảo sao tôi xin liên lạc của ảnh mà bị nguyên soái từ chối. Xin hỏi giờ tôi đã lọt vào danh sách ám sát của nguyên soái chưa? Giờ nói tôi chèo thuyền hai người đó còn kịp không?].
[Từ từ... Mọi người còn nhớ đây là tài khoản của nguyên soái không? Giọng điệu này rõ ràng là phu nhân đó!].
[Gáy lên, áu áu].
...
Quân Thanh Dư khựng lại, cậu quên mất phải dùng giọng điệu của Phó Viễn Xuyên để trả lời rồi. Nhưng giờ xóa đi thì lại có vẻ hơi kì, nghĩ nghĩ, Quân Thanh Dư ngẩng lên, vẻ mặt vô tội nhìn Phó Viễn Xuyên.
"Sao vậy?".
Quân Thanh Dư im lặng đưa vòng tay thông minh cho anh.
Phó Viễn Xuyên nhìn lướt qua, "Rất tốt, giải thích rất rõ ràng".
Quân Thanh Dư hơi ngớ người, cậu lúng túng không phải là vì chuyện giải thích, "Em lỡ để mọi người biết có người khác đang dùng tài khoản của anh, có phải không hay lắm không?".
"Có gì mà không hay?". Phó Viễn Xuyên nắm lấy tay cá nhỏ, giúp cậu đeo vòng tay thông minh vào lại, "Phu nhân của tôi dùng tài khoản của tôi gửi thông báo không được sao? Ai dám nói không hay".
Quân Thanh Dư bị lời nói của Phó Viễn Xuyên chọc cười.
Phó Viễn Xuyên nói: "Em uống sữa đi, để lúc nữa lại nguội".
Sữa âm ấm khá thích hợp với cá nhỏ, để nguội quá vị sữa sẽ rất nồng, cá nhỏ không thích.
"Ưm". Quân Thanh Dư nghe lời mà uống một ngụm. So với hương vị kì quái của dịch dinh dưỡng thì cậu có thể tiếp nhận sữa hơn.
Ăn xong bữa sáng, Phó Viễn Xuyên khẽ hôn cá nhỏ, nói: "Tôi đi họp, cuộc họp lần này khả năng sẽ khá lâu, nếu em thấy chán thì cứ xuống bể bơi dưới tầng chơi".
Quân Thanh Dư hỏi dò: "Còn lâu hơn cuộc họp với các nguyên soái hồi trước sao?".
"Ừ...". Phó Viễn Xuyên châm chước mà nói: "Hẳn là sẽ lâu hơn một chút".
Quân Thanh Dư gật đầu, cậu có thể đoán được chuyện này lớn hay nhỏ từ thời gian Phó Viễn Xuyên họp, "Vậy anh đi đi".
Trước khi lên tầng, Phó Viễn Xuyên lấy kem dâu đặt lên bàn, anh xoa đầu cá nhỏ rồi quay đi. Quân Thanh Dư nhìn lướt qua hộp kem, không vội ăn mà đi tìm Ôn Thừa Dao hỏi tình hình.
Đã lâu như vậy rồi, tại sao hình ảnh về người lãnh đạo Đế Quốc ở phòng thực nghiệm mà Yêu Yêu nói vẫn chưa được tung ra. So với hiệu suất trước đây, lần này có hơi thấp quá rồi.
Quân Thanh Dư: [Đoạn ghi hình phòng thực nghiệm đã chuẩn bị thế nào rồi?].
Ôn Thừa Dao: [?].
Nhìn dấu hỏi này, Quân Thanh Dư đột nhiên không hiểu nghĩa là gì.
Ôn Thừa Dao: [Chẳng phải đưa cho Phó Viễn Xuyên từ lâu rồi sao, anh ta bảo sẽ tự mình sắp xếp thời gian tung đoạn ghi hình ra, không cần tôi nhúng tay].
Quân Thanh Dư nhướn mày, tự mình sắp xếp sao? Dù không biết Phó Viễn Xuyên định làm thế nào, nhưng chuyện này cũng không hề ngăn cậu cảm thấy Phó Viễn Xuyên đáng tin cậy.
Quân Thanh Dư đáp trả bằng một nhãn dán "Tôi biết rồi", tiếp đó thì tắt vòng tay thông minh đi.
Bên ngoài vẫn đang tân trang sửa chữa, Quân Thanh Dư vốn định lên tầng nằm, nghĩ đoạn lại ngồi ở phòng khách xem ti vi.
___
Phó Viễn Xuyên nói thời gian họp rất lâu, quả thật đúng là rất lâu cũng không thấy anh đi xuống. Quân Thanh Dư ép nước gϊếŧ thời gian, bất giác đã chất đầy mấy hộp. Trong đó nước ép có chứa linh lực thì thời gian bảo quản lâu hơn nước ép thường, dù không thêm chất bảo quản gì đấy thì cũng có thể giữ được khoảng một tuần, hương vị uống vào hoàn toàn giống như mới ép.
Phó Viễn Xuyên họp xong thì ra ngoài tìm người, lập tức nhìn thấy cá nhỏ kê một cái ghế ngồi cạnh bàn dài, một tay chống cằm, một tay cho rau quả vào máy ép, "Vẫn còn làm sao?".
"Chán chán nên em làm nhiều một chút". Quân Thanh Dư thấy Phó Viễn Xuyên lại gần thì bỏ hết rau quả đang cầm vào, "Lần này họp nói cái gì vậy? Em thấy anh đi lâu lắm".
Phó Viễn Xuyên lấy giấy ướt giúp cá nhỏ lau tay, "Cũng không có gì, còn gì ngoài chuyện đang bị nhắm tới gần đây đâu, lão vội vàng tìm đến tôi, muốn tôi giúp sức".
Quân Thanh Dư chậm rãi nhướn mày, "Hiện giờ lão hẳn phải biết anh có liên quan đến chuyện này rồi chứ, sao vẫn còn tìm anh nhờ giúp đỡ vậy?".
Nếu nói lúc mới đầu bọn họ che giấu rất kĩ, vậy thì sau này khi cửa hàng đồ ngọt xuất hiện chẳng khác gì móc nối mọi chuyện lại với nhau. Dù không có chứng cứ thì hẳn cũng có nghi ngờ gì đó chứ. Có tìm người giúp đỡ thì người không nên tìm đến nhất là Phó Viễn Xuyên đấy.
Hay là... người lãnh đạo Đế Quốc trước đây đã quen coi Phó Viễn Xuyên như quả hồng mềm mà nắn bóp, giờ cũng chưa thèm thay đổi thói quen đi.
Phó Viễn Xuyên hơi khựng lại, "Có lẽ do phía lão có được tin tức gì đó. Dù sao hiện giờ lập trường của vài vị nguyên soái không vững, khả năng là lão cũng định dùng rau quả để lấp đầy khoảng trống lần này". Chỉ là giờ có nói gì cũng chỉ là suy đoán, không có bằng chứng cụ thể xác đáng nào.
Phó Viễn Xuyên nói tiếp: "Cụ thể thì tôi đã để Thi Khải Tân đi điều tra rồi, trước khi báo cáo số liệu được đưa đến, tạm thời không để ý là được". Không đồng ý cũng không từ chối đề nghị của đối phương nhằm kéo dài thời gian, đợi có được số liệu cụ thể, lại đối chiếu rồi đưa ra câu trả lời mới là cách giải quyết tốt nhất.
Phó Viễn Xuyên giúp cá nhỏ đong đầy mấy chai nước ép cuối cùng, lúc cất vào tủ lạnh, anh để ý thấy hộp kem để lên bàn lúc nãy. Tưởng cá nhỏ đã ăn hết, còn lại hộp không chưa vứt bèn cầm lên định vứt đi, nào ngờ cầm lên mới biết Quân Thanh Dư chưa hề ăn, đã thế còn để nguyên tại chỗ, kem bên trong thì tan hết cả. Ngón tay khẽ chạm vào vỏ ngoài vẫn còn cảm nhận được hơi lạnh.
Quân Thanh Dư thấy thế thì hơi giật mình, lúc này mới nhớ ra mình đã quên ăn. Vừa rồi cậu cứ nghĩ mãi xem bao giờ Phó Viễn Xuyên họp xong, vừa ép nước vừa nghĩ, hoàn toàn quên béng luôn hộp kem.
Phó Viễn Xuyên cất hộp kem dâu vào tủ lạnh, lấy một hộp vị đào. Anh mở nắp, lấy thìa xúc một miếng đút cho cá nhỏ, "Lát nữa lên mạng đặt một bộ lễ phục đi".
"Lễ phục?". Quân Thanh Dư ăn miếng kem, hoài nghi hỏi: "Mua cho em sao?".
"Ừ".
Quân Thanh Dư từ chối: "Không cần đâu, em cũng đâu có ra ngoài". Bình thường cậu sẽ không đến mấy chỗ quan trọng gì đó, những nơi cần ăn mặc trang trọng một chút thì cậu vẫn có quần áo phù hợp, không cần mua thêm đồ mới.
Phó Viễn Xuyên vừa đút cá nhỏ ăn vừa nói: "Tôi nhận được lời mời, mấy ngày nữa phải đi một chuyến. Trong nhà không có quần áo phù hợp với nơi đó, cứ đặt làm một bộ mới đi".
Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, "Lời mời gì cơ?". Cảm giác rất là long trọng.
"Tiệc mừng thọ". Phó Viễn Xuyên nói: "Đại thọ chín mươi của người lãnh đạo Đế Quốc".
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Vào việc, vào việc nào.