Phó Viễn Xuyên hơi giật mình, anh nắm lấy tay cá nhỏ, nói: "Em cũng ăn ít đồ trước đi rồi đi tắm".
"Được", Quân Thanh Dư đáp ngay lập tức. Cậu cười nói: "Em đi đây".
"Ừ, đi tắm đi".
Quân Thanh Dư ngoài mặt đồng ý rất nhanh gọn, nhưng buổi tối cậu thực sự không có hứng ăn, bèn bỏ luôn việc xuống tầng ăn gì đó, quay về thẳng phòng ngủ.
Vừa nãy nhìn thấy hình ảnh của mấy vị nguyên soái, Quân Thanh Dư mới chợt nhớ ra, nếu như hợp tác thật thì rau quả trong không gian có đủ dùng không? Trước đây rau quả nhiều là vì lượng dùng không nhanh bằng lượng sinh trưởng, nếu sau này lượng sinh trưởng không theo kịp lượng dùng thì sẽ hơi phiền đấy.
Quân Thanh Dư suy nghĩ một hồi, phải nghĩ ra cách giải quyết hợp lí mới được. Cửa hàng đồ ngọt thể hiện thái độ của Phó Viễn Xuyên đối với dân chúng bình thường. Dù hiện giờ chỉ có một cửa hàng nhỏ, nhưng dù là dưới tình huống sản lượng không cao thì cũng đều đưa rau quả có chứa linh lực hướng đến đại chúng, điều này càng thể hiện rõ tình hình. Vậy nên không thể có chuyện đóng cửa được, nhưng có thể ấn định số lượng, trước khi nhận năm mươi người thì ấn định sẵn mỗi người có thể gọi bao nhiêu.
Còn nước ép cung cấp cho quân đoàn của các nguyên soái có hợp tác cùng, lúc đầu là rau quả của thời đại này ép lẫn với rau quả trong không gian, giờ giảm lượng rau quả trong không gian có vẻ cũng khả thi.
Rau quả lần trước cậu lấy cho Phó Viễn Xuyên để làm nước ép cho quân đoàn vẫn chưa dùng hết. Cậu không biết lúc trước pha nước ép cho quân đoàn lấy tỉ lệ là bao nhiêu, nhưng hiển nhiên phải là phương án có hiệu quả nhất, tiết kiệm rau quả trong không gian nhất.
Nếu đều làm theo tỉ lệ này, trộn hai loại với nhau thì hẳn vẫn có thể kiểm soát tốt lượng rau quả bán ra. Dù sao thì ít ít thôi mới là bình thường, ngay từ đầu bọn họ đã nói là sản lượng không cao, các nguyên soái khác hẳn cũng có thể hiểu được.
Đã nghĩ thông suốt phải phân chia ra sao, Quân Thanh Dư lập tức ghi chép lại hết, lát nữa thì đưa cho Phó Viễn Xuyên để anh sắp xếp nốt là được.
Xong xuôi, Quân Thanh Dư mở vòng tay thông minh lên. Vốn cậu định đăng một bài viết tổng hợp về giờ mở cửa của cửa hàng đồ ngọt cùng với những yêu cầu khác trong cửa hàng, nào ngờ mở ra lại thấy một hàng dài thông báo, vòng tay suýt thì chết máy.
Vì cần gửi thông báo nên cậu đăng nhập vào tài khoản của Phó Viễn Xuyên. Lần trước cậu xem, phần bình luận vẫn toàn là bình luận liên quan đến cửa hàng đồ ngọt, lần này lên mạng lại thay đổi khác hẳn.
[Đúng là không so sánh thì không biết để mà buồn].
[Mấy người kia ở trên cao lâu quá rồi, chẳng nhớ hạ phàm là như thế nào nữa, muốn cứu người thì cứu, có thể đừng làm mấy chuyện nhảm nhí nữa được không?].
[Tôi từ mục tìm kiếm nổi bật bay sang đây, để lại dấu răng phát. Đúng là không thể không cảm thán, nguyên soái mới thật là người cố gắng vì Đế Quốc, mấy người nào đó cố gắng bóp chết Đế Quốc thì có].
[Tôi chẳng ôm hi vọng gì với bọn họ nữa rồi].
...
Đang nói gì vậy?
Quân Thanh Dư nhướn mày, chẳng hiểu sao tự dưng đọc chẳng hiểu gì cả. Từ mục tìm kiếm nổi bật tìm đến sao? Theo như bình luận này, Quân Thanh Dư tìm đến nguồn gốc, mục tìm kiếm nổi bật. Nằm ở hàng đầu tiên là bài viết đính chính của trung tâm chăm sóc người cá đăng lên.
Trung tâm chăm sóc người cá: [Chúng tôi vẫn luôn cố gắng giúp đỡ mọi người, không ngờ lại vì một đoạn ghi hình cắt ghép mà bị mọi người hiểu nhầm. Mong rằng mỗi người đều có khả năng tranh luận riêng, đừng để bị người có mưu đồ định hướng.
Phương án chúng tôi đã đề ra lúc trước, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục thực hiện, mọi người có thể theo đường dẫn phía dưới để đăng kí. Chúng tôi trịnh trọng tuyên bố, người cá không có bất cứ vấn đề gì hết, cũng không hề liên quan gì đến tộc côn trùng].
Giọng điệu thành khẩn cộng với giải thích rõ ràng, tự biến mình trở thành người bị hại, bị vu khống, hơn nữa còn chối bay những người cá đồng ý đưa ra nhưng lại bị ghét bỏ lúc trước.
Theo lý mà nói, nếu bài viết Weibo này đăng trước khi cửa hàng đồ ngọt khai trương có lẽ có thể có tác dụng nào đó, nhưng hiện giờ đăng vào lúc này...
[Còn có tác dụng quần què gì nữa?].
[Ha, ha. Chữa khỏi bệnh rồi mấy người mới nhảy ra, có phải hơi muộn rồi không?].
[Tôi là người sống ở khu dân cư DC5 đây, nhìn thấy bài viết bên nguyên soái là đã dẫn cả nhà đi xếp hàng từ sáng sớm rồi. Người lớn sức đề kháng tốt, ăn xong về ngủ một giấc đã thấy chẳng còn vấn đề gì nữa, trẻ con thì còn chút triệu chứng nên dự định ngày mai lại đi tiếp. Tôi nói câu này ở đây chẳng có ý gì đâu, chỉ là muốn nói ra thôi, mấy người nếu thật sự muốn cứu người thì sẽ không kéo dài lâu như vậy].
[Ôm theo tộc côn trùng mà cút khỏi Đế Quốc đi, Liên Bang rất sẵn lòng mở rộng vòng tay với mấy người đấy, nghe thủng không?].
...
Bài viết này nhận phản ứng trái chiều có lẽ cũng đi ngược lại với dự liệu của phía trung tâm chăm sóc người cá. Bọn họ không giống như người lãnh đạo Đế Quốc có thể dùng cách xóa bình luận để vờ như không có chuyện gì, chỉ có thể bị nắm đầu mà chửi như thế này.
Quân Thanh Dư nhấn vào đường liên kết xem thử. Phải đăng kí tài khoản, điền thông tin cá nhân, thời gian hẹn gặp,... Một đống mục, nếu điền từng cái thì cả tiếng cũng chẳng xong được. Đã thế lúc sau còn phải chọn một nhóm trong số những người đăng kí để được gửi người cá đến chữa trị.
Quân Thanh Dư: "...".
Lúc trước lề mề kéo dài thời gian thì thôi đi, tin tức nổ ra thế rồi mà vẫn còn ở đây làm ba cái trò vô dụng này. So ra thì cửa hàng đồ ngọt hành động nhanh hơn không chỉ một chút thôi đâu.
Bảo sao bài viết này bị ăn chửi, lề mề lại còn nhiễu sự, chưa kể chuyện người cá có vấn đề hay không vẫn còn là một nghi ngờ. Đương nhiên sẽ có người suy xét, nếu bọn họ đi nhận người cá thật thì có phải cũng trở thành một mắt xích trong thực nghiệm hay không.
Cứ thế, những người muốn chửi bới lại càng nhiều lên. Lúc này rồi mà trung tâm chăm sóc người cá còn làm cao nữa.
Quân Thanh Dư thoát khỏi mục tìm kiếm nổi bật, cậu đăng bài viết đã soạn xong từ sáng rồi đứng lên đi vào phòng tắm.
Lúc Phó Viễn Xuyên họp xong về phòng, vừa đi vào thì nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm. Anh nhìn giờ, hơi suy nghĩ rồi cầm theo khăn tắm đi vào.
Cửa phòng tắm không khóa, Phó Viễn Xuyên đi vào thì tiện tay khóa cửa lại.
___
Thời gian cửa hàng đồ ngọt mở cửa đổi sang buổi chiều, nhưng lượng người bên ngoài thì vẫn đông như cũ. Có lẽ mọi người đều vội vàng đến vì năm mươi suất nọ, nào ngờ sau khi xếp hàng lại có nhiều người như thế. Cuối cùng chỉ có năm mươi người đầu tiên tiếp tục xếp hàng, những người khác thì bỏ đi tham quan khu tham quan bên cạnh.
Người đầu tiên đi vào lúc cửa hàng mở cửa chính là chàng trai đầu tiên đi vào của hôm qua. "Xin chào! Tôi lại đến rồi đây, hi hi...".
Chàng trai lần này đến cửa hàng đồ ngọt không hề ngần ngại mà chỉ vào thực đơn, nói: "Cho tôi ba món này với một cốc nước ép".
Quy định là một người chỉ được gọi ba món ăn với một loại đồ uống. Hôm qua lúc anh ta đọc được thông báo đã ôm vòng tay thông minh xem thực đơn rất lâu mới chọn được món mình sẽ ăn. Tất cả đều là những món hôm qua anh ta chưa ăn, các món còn lại chưa ăn được thì hôm sau đến xếp hàng tiếp.
"Anh ăn hết được không?". Quân Thanh Dư nhìn lướt qua những món anh chàng vừa gọi, đây đều là những món khối lượng khá nhiều, mà chàng trai thì chỉ đi một mình.
Chàng trai vội đáp: "Tôi ăn hết được, dạ dày tôi to lắm, hai người yên tâm tôi không bỏ phí đâu". Ai bỏ phí sẽ bị liệt ngay vào danh sách đen. Lại nói, giá mua rau quả không hề rẻ, ăn được thì tốt, nhưng mua rồi bỏ phí thì có mà bị điên.
Quân Thanh Dư nghe vậy thì giúp anh ta nhập đơn, tiện tay đưa luôn thẻ số.
Lượng đồ mọi người gọi ngày thứ hai này nhiều hơn hôm trước, phần lớn không phải đến góp vui mà là đến ăn đồ như bình thường. Cũng may trước đó đã ấn định số lượng, nếu không e là mọi người sẽ không chỉ gọi mỗi ba món ăn thôi đâu.
Sau khi trong cửa hàng đã ngồi kín chỗ, người xếp hàng bên ngoài sẽ không đi vào nữa. Trong lúc nghỉ tay, Quân Thanh Dư có hơi tò mò, bọn họ mở cửa hàng mà không có ai đến gây sự sao? Hẳn là không có chuyện để yên cho bọn họ mở cửa hàng mới phải chứ, gài mấy kẻ thu thập thông tin khu vực xung quanh rồi không làm gì nữa?
Sau khi bàn chuyện hợp tác thì thế lực của các bên đều yên lặng hẳn đi, nhưng người lãnh đạo Đế Quốc chắc chắn không thể có chuyện ngồi im được. Quân Thanh Dư còn tưởng mình sẽ gặp phải kẻ cố tình đến gây sự chứ, vậy mà lại chẳng có gì hết.
Phó Viễn Xuyên thấy cá nhỏ có hơi yên tĩnh, không nhịn được mà hỏi: "Em sao vậy?".
Quân Thanh Dư suy tư mà nói: "Anh có thấy là mình có hơi thuận lợi quá rồi không. Tất cả mọi chuyện đều theo như sắp đặt, không hề bị chen ngang". Trong thời điểm mấu chốt của cuộc tranh chấp, tất cả đều bình thường mới có vẻ không bình thường. Đến cả một tên ất ơ gây sự cũng không có?
Phó Viễn Xuyên bật màn chắn lẫn cách âm, anh cúi đầu làm đá xay cho Quân Thanh Dư, rất bình thản mà nói: "Nếu em thấy chán thì có thể bảo Thi Khải Tân thả mấy tên ra".
Quân Thanh Dư: "...?".
"Có mấy người không được cho vào". Vì là mở cửa hàng ở ngoài, Phó Viễn Xuyên không muốn có người xuất hiện làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cá nhỏ nên phương diện quản lí anh làm cực kì chặt. Những người có vấn đề, có thể có vấn đề, nghi ngờ có vấn đề đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, nếu có thể không thả thì sẽ không thả.
Quân Thanh Dư chỉ sợ hiện giờ chưa ai đến gây sự là do có người đang ủ mưu chuyện lớn hơn nữa, biết được là Thi Khải Tân lo liệu bên ngoài thì cậu liền lắc đầu, "Vẫn không nên thả ra thì hơn". Yên bình cũng tốt, cũng không cần ứng phó với những vị khách khó chiều.
Phó Viễn Xuyên lại không hề để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này. Anh làm đá xay vị mới đưa cho Quân Thanh Dư, "Lát nữa đóng cửa hàng rồi chúng ta ra ngoài đi dạo chút chứ".
"Ở đây sao?", Quân Thanh Dư suy nghĩ một hồi, hình như ở đây chẳng có chỗ nào đáng để đi.
"Ừm". Phó Viễn Xuyên nói tiếp: "Khu tham quan bên cạnh mở lại rồi, hình như là vườn bách thảo".
"Mở rồi sao? Chẳng phải đóng cửa rồi à?". Quân Thanh Dư nhớ là hôm qua lúc đến thì khu tham quan gần đó vẫn còn khóa cổng, nhanh nhảu mở lại rồi sao?
Phó Viễn Xuyên lúc đến đã để ý thấy, "Có lẽ là nhìn trúng lượng người đến bên này nên đã sửa chữa ngay trong đêm. Buổi sáng còn chuyển cây cảnh đến đó nữa".
Những cái khác không nói, tốc độ nắm bắt độ nổi cũng khá nhanh đấy. Kiểu khu tham quan nhân tạo thế này thường tiêu tốn không ít, bỏ hoang lâu như vậy, không có thu nhập cũng ngang với việc thâm hụt liên tục. Giờ khó lắm mới có chút khách, chắc chắn sẽ nhân đó mà trở mình.
Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, đóng cửa rồi cũng không có gì làm, bèn đáp: "Vậy chúng ta đi xem thế nào đi".
"Được".
___
Lúc bàn khách cuối cùng rời đi, Quân Thanh Dư nhìn giờ, hiệu quả làm việc của hôm nay cao hơn hôm qua rất nhiều, nhưng vì ra ngoài muộn, đúng lúc được nhìn thấy ráng chiều phía cuối bầu trời. Ánh cam đỏ chiếu sáng nửa bầu trời, không quá giống trước đây cậu nhìn thấy, mà giống như một phần mây đang cháy vậy.
Lúc này mọi người đã đi gần hết, lác đác vài người để ý thấy Quân Thanh Dư từ trong cửa hàng đồ ngọt đi ra, định đến hỏi vài chuyện về cửa hàng đồ ngọt. Nhưng sau khi nhìn thấy Phó Viễn Xuyên ngay bên cạnh thì lập tức đứng khựng lại, không dám bước đến nữa.
Nhìn sắc trời dần chuyển tối, Phó Viễn Xuyên nắm chặt lấy tay cá nhỏ, nói: "Sắp năm mới rồi".
Theo lịch hành tinh, năm mới đều vào khoảng cuối tháng mười hai. Phó Viễn Xuyên trước giờ luôn đón năm mới trên chiến trường, sau khi bị thương thì sống một thân một mình, sống chết không rõ nên cũng chẳng bận tâm đến việc đón Tết nữa. Nhưng giờ anh lại rất mong chờ ngày lễ này.
Quân Thanh Dư chẳng có khái niệm gì về Tết, nhưng hiếm khi thấy Phó Viễn Xuyên lộ ra vẻ mặt này, cậu không nhịn được mà hỏi: "Anh rất mong chờ Tết đến à?".
"Không". Ngược lại, kí ức về Tết trong anh đều rất ảm đạm, nhưng lần này không còn giống như trước nữa.
Phó Viễn Xuyên khẽ nói: "Tôi mong chờ được cùng em đón Tết". Cùng nhau trải qua năm mới đầu tiên hai ta bên nhau.