Chương 103

"Anh không sao". Phó Viễn Xuyên ôm chặt lấy cá nhỏ rồi giữ lấy cái tay đang sờ soạng của cậu, "Không luyện nữa à?".

"Ưm, em mệt rồi", nhịp thở không thay đổi một li nhưng Quân Thanh Dư vẫn nói rất là hùng hồn. "Em muốn xem anh tập". Xem Phó Viễn Xuyên luyện tập từ góc nhìn thứ nhất thú vị hơn nhiều so với việc để anh tập luyện cùng.

"Được". Yêu cầu của cá nhỏ, Phó Viễn Xuyên tất nhiên sẽ thỏa mãn cậu.

So với luyện tập cơ bản vừa xong, độ khó của luyện tập lúc này đã nâng cao hơn.

Thi Khải Tân tập luyện xong, thấy trong phòng huấn luyện bên này có một người máy bỏ không. Phòng điều khiển người máy chỉ có thể chứa một người, hai người cùng điều khiển sẽ rất chật chội.

Rất khó chịu.

Rất...

Trầm mặc một lúc, anh ta lấy vòng tay thông minh ra gửi tin nhắn.

Thi Khải Tân: [Ngu Tri!!! Tôi không đổi với ông nữa đâu! Ông mau đến đây đi, tôi về làm việc bàn giấy cho!]. Thành viên hội độc thân thể hiện sự ghét bỏ mãnh liệt.

Ngu Tri: [?]

Thi Khải Tân điên cuồng gõ trên bàn phím ảo, một chuỗi kí tự xuất hiện trên vòng tay thông minh. Viết xong bài luận dài 300 chữ xong thì nhấn gửi.

Bên cạnh tin nhắn xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.

Thi Khải Tân: "...".

Bị chặn?!

Thi Khải Tân bực bội quyết định đến nhà ăn tìm món nào đó ngon ngon, lúc rời đi còn không quên bật thông báo cấm vào quét dọn. Như bình thường một khi kiểm tra thấy có người đi ra, người máy dọn dẹp sẽ tự động đi vào dọn dẹp, đổi những thứ bị phá hỏng nghiêm trọng, ví dụ như sàn nhà hay gì đó, thành đồ mới.

Quân Thanh Dư nghe thấy tiếng đóng cửa. Cậu quay lại liếc một cái rồi lại tập trung vào bàn điều khiển.

___

Từ hành tinh chủ đến hành tinh du lịch đầu tiên cần thời gian di chuyển là mười ngày. Nhưng hai người dùng phi thuyền của Đế Quốc, lộ trình không phải lộ trình cố định, vậy nên tốc độ cũng theo đó mà nhanh hơn nhiều so với dự định.

Xuống khỏi phi thuyền, Quân Thanh Dư duỗi người một cái, xung quanh ngập tràn mùi hương thanh mát của hoa cỏ.

Phần lớn các hành tinh của thời đại này đều có điểm đặc sắc riêng rõ nét, không lẫn vào đâu được. Có những nơi diện tích phủ xanh vô cùng rộng lớn, có những nơi nước lại chiếm diện tích lớn, cũng có những nơi phải dựa vào các trò chơi giải trí, tính giải trí vô cùng cao.

Nhưng Quân Thanh Dư không hề chọn đến những hành tinh kiểu đó. So ra cậu thích nơi yên tĩnh hơn, lấy làm địa điểm du lịch đầu tiên cũng sẽ an toàn hơn.

Lúc xuống hai người không dẫn theo bất cứ ai. Hành lí mở tự động theo sau sẽ dựa theo động tác của bọn họ mà di chuyển, cũng tự biết phán đoán phương hướng. Nhưng đi chơi mà mang theo hành lí, dù hành lí thông minh thì cũng sẽ có chút phiền hà.

"Mình về khách sạn trước đi".

"Được". Quân Thanh Dư nói rồi dang hai tay hướng về phía Phó Viễn Xuyên, "Bế em".

"Em mệt à?", Phó Viễn Xuyên không xét nét tại sao cá nhỏ vừa xuống đã mệt mà bế cả người lên. "Ở đây có đồ ăn vặt vị matcha, em muốn thử không?".

Người đứng đầu hành tinh sẽ đặc biệt cho người đến quản lí môi trường, còn mở cả cửa hàng trực tuyến bán kem vị matcha, buôn bán cũng rất khá khẩm.

Thời đại này rất nhiều hương vị được chế tạo hao hao vị matcha, nhưng bản chất vẫn không phải cùng một loại. Trên hành tinh này có nguyên liệu để làm ra matcha, so ra thì hương vị vẫn nguyên bản hơn.

Phó Viễn Xuyên lúc chọn kem cho cá nhỏ có xem qua, anh muốn mua cho cá nhỏ nếm thử, nhưng lại thấy đã bán hết mất rồi. Sau này phát hiện cá nhỏ thích kem vị hoa quả, anh cũng không đổi sang vị khác nữa.

"Matcha?", Quân Thanh Dư nhướn mày, cậu không quá thích thú những thứ có vị ngăm đắng, "Em không muốn thử đâu". Vừa dứt lời, Quân Thanh Dư lập tức nhìn thấy bên cạnh có máy bán kem tự động, hương vị đắt hàng là matcha.

Hành tinh này không mở cửa thương mại, nhưng vẫn sẽ đón tiếp vài vị khách có thân phận cao quý, hoặc giá trị con người cao. Nhưng dù không có dấu vết khách du lịch, đường đi ở đây cũng rất tươm tất gọn gàng, bụi cây hai bên đường giống như được cố ý cắt tỉa, đầu nhọn của lá cũng chĩa vào bên trong. Đưa mắt nhìn ra xa, cả con phố nhỏ rất sạch sẽ. Máy bán hàng tự động ở đây có vẻ bơ vơ, giống như vừa lướt qua sẽ nhìn thấy ngay vậy.

Dù cá nhỏ không có hứng thú nhưng Phó Viễn Xuyên vẫn mua một ít mang về khách sạn, biết đâu có lúc cá nhỏ lại muốn ăn, đúng lúc có thể thay đổi khẩu vị.

Khách sạn cách nơi bọn họ hạ cánh không quá xa. Đi bộ mười phút, về cơ bản là đi qua một con đường lát đá là đã đến nơi rồi. Không cần làm thủ tục nhận phòng, sau khi đặt lịch xong nơi đây chỉ đón tiếp mỗi mình bọn họ, không có người khác vào, nên tất nhiên cũng không cần xử lí thủ tục các thứ.

Có lẽ để phù hợp hơn với chủ đề thiên nhiên, bên trong khách sạn còn có vài bồn cây.

Lên tầng cất hành lí xong, Quân Thanh Dư nằm bò ra giường suy nghĩ, "Em thấy mình đi cả một chặng đường dài, đến nơi rồi việc đầu tiên hẳn là nên nghỉ ngơi".

Phó Viễn Xuyên mân mê mái tóc của cá nhỏ, "Trên phi thuyền chơi mệt rồi à?".

"Không vội", Quân Thanh Dư ôm lấy tay Phó Viễn Xuyên rồi gác cằm lên, "Ở đây cũng chỉ là ngắm phong cảnh, mình có thể từ từ rồi đi". Du lịch mà, một cuộc sống từ từ chậm rãi, nhanh quá lại không tốt đâu.

Phó Viễn Xuyên không vội rút tay ra mà thuận thế dựa vào bên cạnh cá nhỏ, anh sửa lời: "Chúng ta hẳn nên tính là hưởng tuần trăng mật".

"Có gì khác sao?".

"Có". Phó Viễn Xuyên mân mê gấu áo, đáp: "Chúng ta có thể ở mãi trong phòng không ra ngoài".

"...". Quân Thanh Dư đột nhiên muốn ra ngoài thăm thú bốn phương.

___

Ba ngày đầu tiên sau khi đến địa điểm du lịch đầu tiên đều chỉ ở trong khách sạn. Nơi đây vô cùng an toàn, cũng sẽ không có mấy thứ ghi hình gì đó.

Phó Viễn Xuyên ôm cá nhỏ ngâm trong nước suối, ngón tay anh cọ nhẹ lên vảy cá, giúp cậu rửa sạch phần đuôi. Sợ cá nhỏ đói, Phó Viễn Xuyên còn mang theo ít đồ ăn vặt.

Quân Thanh Dư ngẩng đầu lên hỏi: "Tiếp theo mình sẽ đi đâu?".

"Em không thích chỗ này à?", lúc Phó Viễn Xuyên lên kế hoạch du lịch phân chia thời gian cho mỗi hành tinh không nhiều lắm, chủ ý là muốn nhân cơ hội này dẫn cá nhỏ thăm thú các hành tinh.

Quân Thanh Dư lắc đầu, cậu không nói ra được là có thích hay không, dù sao trừ ngày đầu mới hạ cánh ra thì cậu chưa hề thăm thú cái gì cả. Nhưng lại được ăn kha khá đồ ăn địa phương.

Phó Viễn Xuyên hơi suy nghĩ, nói: "Ngâm thêm một lúc rồi ra ngoài xem".

"Ưm". Đáp xong, Quân Thanh Dư nhớ ra gì đó, cười nói: "Hồi trước anh cứ giục em phải rèn luyện, sao dạo này không thấy anh giục nữa thế?". Bơi lội hay chạy bộ, hoặc ra ngoài đi hai vòng cũng muốn kéo cậu theo.

Phó Viễn Xuyên vén lọn tóc bên tai cá nhỏ lên, cúi đầu hôn cậu, "Dạo này anh vẫn dẫn em đi rèn luyện suốt mà?".

"???".

"Hiệu quả rất rõ rệt".

Quân Thanh Dư đỏ mặt, cúi đầu ăn cá khô.

Ngâm nước suối xong đi ra thì ngoài trời đã ngả màu nhưng chưa tối hẳn, mang vẻ đẹp mờ ảo của hai thứ màu sắc giao thoa. So với khu tham quan lộn xộn thì Quân Thanh Dư càng thêm hưởng thụ sắc trời tĩnh lặng này hơn.

Ngồi xuống một sườn dốc, ở đây có một khu vực chuyên để ngắm hoàng hôn. Xung quanh là hoa cỏ muôn màu, sắc trời dần tối đi, quá trình thay đổi khiến lòng người yên bình.

Cảm nhận được sắc trời thay đổi, Phó Viễn Xuyên lấy áo khoác chuẩn bị từ trước khoác cho cá nhỏ, còn giúp cậu chỉnh lại ngay ngắn, "Nhiệt độ ngày đêm ở đây chênh lệch nhiều, đừng để bị lạnh".

"Em không bị ốm đâu mà", dù nói vậy nhưng Quân Thanh Dư vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà mặc áo khoác vào. "Sắc trời đẹp thật đấy".

"Ừ". Phó Viễn Xuyên nhìn cá nhỏ cạnh bên.

Hành tinh này được đánh giá rất cao trên mạng, lúc tuyên truyền cũng có đính kèm mấy bức hình giống như bây giờ. Lúc Phó Viễn Xuyên nhìn thấy không hề thấy cảnh sắc đẹp là bao, nhưng có thêm cá nhỏ bên trong khung hình, liền đẹp đến nao lòng.

Mái tóc dài màu vàng kim xõa xuống tận eo, vài lọn tóc còn đáp xuống nền cỏ. Mắt mày nhiễm sắc tối của không gian nhưng lại càng thêm tinh tế hơn nữa.

Quân Thanh Dư nhận ra ánh mắt anh. Thấy mặt trời đã khuất hẳn, cậu bèn nằm xuống, gối lên chân Phó Viễn Xuyên, mượn cảnh đêm mờ ảo mà miêu tả gương mặt người đàn ông.

Phó Viễn Xuyên vén gọn những lọn tóc dài vướng trên má cá nhỏ gài sau tai cậu, anh rất vui vẻ mà giúp cậu chải gọn mái tóc.

Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên, không nói một lời. Đợi anh xong xuôi, thu tay lại rồi mới thuận thế nắm lấy tay anh giơ trước mặt mình.

"Anh xòe tay ra đi".

Phó Viễn Xuyên làm theo.

"Như này này". Quân Thanh Dư xòe tay ra làm mẫu cho anh.

Phó Viễn Xuyên tiếp tục làm theo.

Tiếp đó Quân Thanh Dư nắm lấy tay Phó Viễn Xuyên, mười ngón tay giao nhau. Dù hiện giờ ánh sáng không đủ, chẳng thể nhìn thấy rõ hai chiếc nhẫn trên ngón tay.

So với hai vòng tròn đơn lúc cầu hôn thì nhẫn dùng lúc kết hôn tinh xảo hơn. Phó Viễn Xuyên luôn dùng chất liệu tốt nhất làm nhẫn nên về mặt chất liệu là như nhau. Điểm khác biệt là kiểu dáng mà thôi.

Quân Thanh Dư đang nằm, cậu cử động theo động tác này, rồi chụp một bức ảnh hướng lên bầu trời. Quân Thanh Dư chẳng thích thú gì chụp ảnh, lúc đi cũng chẳng hề dẫn theo thợ chụp ảnh chuyên nghiệp, nhưng giờ chẳng hiểu sao cậu lại muốn chụp lại khoảnh khắc này. Chỉ dùng phần mềm chụp ảnh của vòng tay thông minh thôi ảnh cũng đã rất đẹp rồi.

Chụp xong Quân Thanh Dư chìa vòng tay thông minh cho Phó Viễn Xuyên xem, "Đẹp không?".

"Đẹp lắm".

Quân Thanh Dư cười cong cong hai mắt, cậu ngồi dậy, nói: "Để em chụp cho anh mấy tấm".

Ở nhà ảnh của Phó Viễn Xuyên chẳng được mấy tấm, hồi nhỏ vì nhiều lí do nên không có bất cứ tấm ảnh nào cả.

Nói rồi cậu lại chụp gần mặt một tấm.

Người đẹp chụp thế nào cũng đẹp. Để có thể chụp thêm càng nhiều góc độ, Quân Thanh Dư tháo luôn vòng tay thông minh ra, sau đó lấy Phó Viễn Xuyên làm trọng tâm, bắt đầu chụp.

Quân Thanh Dư chỉ vòng tay thông minh, nói: "Anh nhìn ống kính này".

Phó Viễn Xuyên không hề biết bắt ống kính, nhưng anh sẽ nhìn về phía cá nhỏ. Nói là nhìn ống kính nhưng thứ thật sự thu hút sự chú ý của anh lại là Quân Thanh Dư ở đằng sau.

Thấy Quân Thanh Dư ngày càng xa dần, khoảng cách giữa cả hai sắp đạt đến 15cm, Phó Viễn Xuyên bèn nói: "Cá nhỏ, lại đây nào".

"Hưm?". Quân Thanh Dư lại gần, "Sao thế?".

Phó Viễn Xuyên nghiêm túc nói: "Ở gần chụp rõ hơn, tối rồi, ánh sáng kém, ảnh chụp ra có lẽ không đẹp đâu".

Quân Thanh Dư nhướn mày. Phần mềm chụp ảnh tự có điều chỉnh ánh sáng, nhưng thấy Phó Viễn Xuyên nghiêm túc như vậy, trên mặt cậu lộ ra ý cười, cũng không vạch trần anh.

Cầm vòng tay thông minh giơ ra trước mặt, Quân Thanh Dư từ từ lại gần, gần như là sát rạt với Phó Viễn Xuyên, "Gần chưa? Thế này đã đủ gần chưa?".

"Chụp thế nào để rõ hơn?".

"Hay là... A?!".

Chưa nói xong thì Quân Thanh Dư đã lảo đảo ngã vào lòng Phó Viễn Xuyên. Còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã cúi đầu chặn môi cậu.

Quân Thanh Dư ngẩn ra, đến khi hoàn hồn lập tức ngẩng lên khẽ đáp trả.

"Ưʍ...".

Cùng lúc đó Phó Viễn Xuyên cầm vòng tay thông minh của Quân Thanh Dư giơ lên, ấn xuống nút chụp.

_____

Gợi ý mật khẩu: Tên nhà xuất bản/nhà phát hành bản phồn thể của bộ truyện Xuyên thành người cá nhỏ của lão đại thô bạo, tiếng Trung, 4 kí tự, **文*.

Nghiêm cấm chia sẻ mật khẩu dưới mọi hình thức!!!

Chương sau vẫn là hai người dắt nhau đi hưởng tuần trăng mật chứ chẳng có nội dung gì đặc sắc, nên không giải được mật khẩu cũng đừng buồn ha =)))))