Chương 8

Nếu không sử dụng biện pháp mạnh mẽ có lẻ không thể ngăn được cơn điên loạn của Phượng Tố Noãn. Trấn Quốc Công hét lên với Phượng Khuynh: “Khuynh Nhi, đi tìm thêm người trói nha đầu này lại cho ta!”

Chẳng bao lâu, hơn hai mươi thị vệ có võ công cao đã đến và bao vây Phượng Tố Noãn.

Họ dùng lưới, dây thừng và tốn rất nhiều công sức mới bắt được cô. Phượng Tố Noãn vốn đã yếu đuối, cô đã làm ầm ĩ một thời gian và giờ đã không còn sức lực để chống trả.Chỉ có thể chấp nhận số phận bị tấm lưới lớn bao phủ, thở hổn hển.

Thái Tử điện hạ tức giận chưa tiêu, khập khiễng mà đi qua đi, đối với nàng chính là một trận tay đấm chân đá.

"Dám làm bị thương bổn điện hạ? Đồ ngu, dám làm bị thương bổn điện hạ?"

Phượng Tố Noãn phun ra một ngụm máu.

Cô giận dữ trừng mắt nhìn Thái tử điện hạ.

Cô sẽ ghi nhớ mối thù này.

Tốt nhất hôm nay bọn họ nên gϊếŧ cô đi, nếu không sau này cô sẽ khiến những người này phải trả giá!

Những kẻ này còn tệ hơn cả dã thú!

Phượng Mị Nhu vội vàng kéo Thái tử điện và nói: "Điện hạ, xin đừng đánh sẽ làm bẩn tay của người."

“người yên tâm, nha đầu này bất kính với người, ta sẽ thay người xã giận. Này nha đầu chết tiệt kia, tồn tại làm người không bớt lo, đã chết còn thêm phiền.”

Một tia máu đỏ tươi, tàn nhẫn hiện lên trong đôi mắt quyến rũ của cô. Quay người lại, Phượng Mị Nhu nói với Trấn Quốc công: "Phụ thân, người xem, Tam muội đã làm tổn thương Thái tử điện hạ. Chúng ta phải cho Điện hạ một lời giải thích."

Trấn công vội vàng gật đầu: “Đó là đương nhiên, điện hạ muốn như thế nào? Cứ nói,ta sẽ làm theo.”

Thái tử hừ lạnh một tiếng, rút con dao gọt trái cây ra khỏi đùi, vết thương không sâu, không chảy máu nhiều.

Nhưng vì thân phận cao quý của thái tử đương triều nên vấn đề trở nên nghiêm trọng.Thái tử ném con dao găm đến trước mặt Trấn Quốc công: “Nàng đã đâm ta một dao, ngươi thân là thần tử, nên thay ta trả lại cô ta gấp đôi. Cứ như vậy chuyện này sẽ được giải quyết.”

Phượng Mị Nhu nhặt con dao găm lên và đưa nó cho Trấn Quốc Công, "phụ thân, xin người hãy giải thoát cho tam muội?"

Trấn Quốc Công cầm con dao và từ từ đi về phía Phượng Tố Noãn. Bước chân anh nặng nề, trong lòng lại do dự.

Đại phu nhân bước tới trước mặt hắn thấp giọng nói: "Phu quân, Cẩm vương chưa chắc sẽ quan tâm đến tên ngốc này. Chúng ta không thể vì nàng mà đắc tội Thái tử. Dù sao Thái tử cũng sẽ là Hoàng đế tương lai."

Trấn Quốc Công gật đầu, trong lòng đã làm ra quyết định. Phượng Tố Noãn nhìn trấn Quốc Công, con dao găm trong tay ông ta chĩa vào tim cô. Vào lúc đó, trong mắt cô hiện lên sự chế giễu sâu sắc.

Chỉ vì cô ngốc nghếch mà phụ thân cô không những không dành cho cô nhiều tình yêu thương hơn mà còn ghét bỏ cô, bắt nạt cô như bao người khác?

Cô mới xuyên qua chưa đầy một ngày nhưng cô đã phải chịu đựng những chuyện như vậy. Cô thực sự không biết Phượng Tố Noãn ban đầu đã phải chịu đựng bao nhiêu tra tấn?

Cha cô kết hôn với ba vị phu nhân, Đại phu nhân sinh ra Phượng Mị Nhu, Phượng Khuynh và cô. Bởi vì cô là một kẻ ngốc nên họ đặt hết hy vọng vào Phượng Mị Nhu và Phượng Khuynh.

Họ sống một cuộc sống xa hoa, trong khi Phượng Tố Noãn giống như một chú hề không tồn tại, tự bảo vệ mình.

Tội nghiệp Phượng Tố Noãn.

Vì bây giờ cô đã chiếm giữ cơ thể này nên từ nay cô sẽ tìm lại công lý cho cô ấy!

Trấn Quốc Công có chút nghi hoặc, kẻ ngốc này sao có ánh mắt sắc bén như vậy?

Thực sự có một loại... uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng vào?

Có lẽ Ông ta đã nhìn nhầm chăng?

Ông ta lại giơ con dao lên vừa định đâm mạnh nó vào!

Lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng thông báo lớn.

“Cẩm vương điện hạ giá lâm"