Sau đó, cô nằm xuống bên bờ sông, từng ngụm từng ngụm mà uống nước và đi tiểu nhiều lần.
Mặc dù rất xấu hổ, nhưng dù sao lúc này cũng là ban đêm giữ được mạng sống là quan trọng nhất.
Sau khi chân cô lấy lại được cảm giác, cô tìm gần đó vài loại thảo dược có thể giải độc, đặc biệt là đại hoàng, nghiền nát rồi uống với nước.
Sau vài giờ nôn mửa và tiêu chảy, Phượng Tố Noãn cảm thấy đôi chân tê cứng của mình trở nên linh hoạt hơn. Mặc dù độc tính trong cơ thể đã giảm đi hơn phân nửa nhưng lượng độc tố còn lại vẫn chưa được đào thải hoàn toàn.
Phượng Tố Noãn kéo cơ thể yếu đuối của mình trở về, cô cần tìm ra những phương pháp giải độc hiệu quả hơn, chẳng hạn như than hoạt tính, máu cừu hoặc máu gà.
Cô đoán những thứ đó chắc là phải có trong phòng bếp của phủ Quốc công, cho nên dù không muốn quay lại đối mặt với lũ đầu trâu mặt ngựa đó, cô cũng quyết định mạo hiểm để cứu lấy mạng sống của mình.
Lúc bình minh, Phượng Tố Noãn cuối cùng cũng trở lại Phủ Quốc công, cô vào bếp và may mắn tìm được máu gà và máu cừu...
Thậm chí còn tìm thấy than hoạt tính là thứ quý hiếm (vầng hào quang của nhân vật chính, nếu không có thì nhất định phải có). Cô không màng tất cả mà nhét những thứ đó vào miệng. Còn sống mới là quan trọng!
Là một bác sĩ, cô hiểu rõ hơn ai hết rằng việc tranh giành thời gian để giải độc là một cuộc chạy đua với cái chết. Ai nhanh hơn một bước sẽ thắng. May mắn thay, cô đã chạy đua với tử thần vô số lần và chưa bao giờ thua cuộc.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô cảm thấy nghẹn trong lòng.
Ai nói rằng xuyên qua đều giống nhau?
Đêm qua, cuộc đời cô không khác gì một bi kịch. Cô uống gần hết nước trong sông, thuốc sổ khiến cô sưng lên gần giống như bánh bao.
Đây không là gì cả?
Một cô gái trẻ, suốt đêm giữa nơi hoang dã không dám mặc quần vì bị nôn mửa và tiêu chảy?
Đây còn không là gì cả?
Điều bi thảm hơn nữa là cô trốn vào bếp và nuốt than hoạt tính nặng mùi hơn cả phân. Cô thiếu chút nữa bị sặc chết.
Cô sống không tốt, chết tiệt, cô cũng sẽ khiến cuộc sống của bọn họ trở nên khó khăn!
Cô chính là người có thù tất báo.
Thà cô phụ người trong thiên hạ, còn hơn người trong thiên hạ phụ cô.
Phượng Mị Nhu muốn đầu độc cô, khiến cô sống không bằng chết, cô liền phải gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.
Cô muốn Phượng Mị Nhu còn đau đớn hơn cô!
___
Ở sân trước.
Thái tử điện hạ, cùng bát điện hạ Thuấn vương, với đại tiểu thư Phượng Mị Nhu và đại thiếu gia Phượng khuynh của phủ Quốc công, đang ở Bát Giáp Lâu ngắm hoa và uống rượu.
Thái Tử điện hạ hôm nay mặc bộ huyền sắc long bào, hoa văn hình rồng khiến hắn trông lạnh lùng, nham hiểm và uy nghiêm.
Thuấn Vương thì mặc áo gấm màu đỏ tía, thêu chỉ vàng những đám mây bồng bềnh, động tác nhẹ nhàng đung đưa, phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ cùng đôi mắt hẹp như hoa đào, toát ra một vẻ đẹp nữ tính khó tả.
Phượng Khuynh, đại thiếu gia của Phủ Quốc Công, siêng năng rót trà cho hai vị Vương gia, trông giống như một người hầu.
Thái tử điện hạ lạnh lùng nhìn bốn phía, giả vờ kinh ngạc nói: "Này, sao hôm nay tên ngốc đó không tới quấy rối phong cảnh?"
Phượng Mị Nhu che miệng và mỉm cười nhẹ nhàng, giống như một vẻ đẹp ẩn giấu với một chiếc đàn tỳ bà, vô cùng quyến rũ.
Nàng hờn dỗi nói, “Điện hạ yên tâm, tam muội nhà ta sau này sẽ không tới phiền chúng ta nữa.”
Lông mi dài của Thái tử điện hạ hơi rũ xuống, mọi cảm giác bất an và kỳ lạ dường như đều tan biến.
Thuấn Vương vẻ mặt có chút thất vọng, mím môi nói: "Không có kẻ ngu xuẩn bắt nạt sẽ không vui."
Phượng Khuynh cười nói: "Tên ngốc kia có cái gì buồn cười? xấu xí, bẩn thỉu, chướng mắt. Thà hắn không đến, kẻo xúc phạm đến ánh mắt của hai vị điện hạ."
Lời nói của Phượng Mị Nhu khiến cho Phượng Khuynh cảm thấy vui vẻ.
"Muội muội nói như vậy là có ý gì?"