Cẩm vương thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nàng, sợ nàng lại đột nhiên phát điên.
Vòng đánh trống và chuyền hoa đầu tiên đã kết thúc, vòng hoa dừng lại trước mặt Phượng Mị Nhu.
Phượng Mị Nhu đứng dậy với vẻ mặt ngượng ngùng. Hôm nay cô đặc biệt mặc bộ quần áo sặc sỡ, duyên dáng bước lên sân khấu như một con én bay lượng trên bầu trời.
Giọng ca và điệu mua tựa như như rồng như phượng, mỹ đến làm người hít thở không thông.
Mọi người khác đều say mê theo dõi, chỉ có phương Tố Noãn ngồi đó, thưởng thức đồ ăn một cách thích thú.
Phượng Mị Nhu đã hoàn thành điệu múa của mình, nhưng mọi người vẫn còn chưa xem đã mắt, ủng hộ không ngừng.
Hoàng hậu vui vẻ nói: “Bệ hạ nhìn xem Phượng tiểu thư. Nàng không chỉ có vẻ đẹp trầm ngư lạc nhạn, mà còn có vũ điệu tuyệt vời như vậy. Nếu có thể trở thành con dâu của hoàng gia chúng ta, trong hoàng cung đã có thể càng thêm náo nhiệt.”
(Trầm ngư lạc nhạn: Ý nói nhan sắc tuyệt vời đến nỗi cá bị quyến rũ không muốn bơi xa, nhạn cũng ngẩn ngơ, sà xuống chiêm ngưỡng.)
Phủ Trấn Quốc cùng phủ Hộ Quốc Công vinh nhục cùng nhau.
Hoàng đế liếc mắt nhìn hoàng hậu, trong lòng tự nhiên hiểu được nàng đang suy nghĩ gì.
Hoàng hậu hy vọng Thái tử có thể cưới Phượng đại tiểu thư, như vậy Thái tử chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Nhưng với tư cách là hoàng đế, ông muốn cân bằng sức mạnh của các hoàng tử.
Đây có thể là cách duy nhất để ngăn chặn các hoàng tử gϊếŧ nhau trên đường lên ngôi.
“Thưởng một trăm lạng vàng.” Hoàng đế mặt không biểu tình nói.
Đôi mắt của Phượng Tố Noãn lóe lên một tia sáng sắc sảo.
Mặc dù hoàng đế ban thưởng cho Phượng Mị Nhu, nhưng vẻ mặt miễn cưỡng trên mặt ông rõ ràng là ám chỉ hoàng hậu nói quá nhiều sẽ phạm sai lầm.
Vòng đánh trống và chuyền hoa thứ hai lại bắt đầu.
Lần này Phượng Mị Nhu bước đến gần người đánh trống Phượng khuynh, thì thầm vào tai hắn một lúc, nhưng đôi mắt cô ta ấy thỉnh thoảng liếc nhìn Phượng Tố Noãn.
Phượng Tố Noãn không khỏi rùng mình, trong lòng âm thầm cắn răng.
Thật là vận số năm nay không may mắn chút nào, gặp được cái tai tinh, mọi lúc mọi nơi cô ta đều muốn tính kế cô.
Quả nhiên, trong vòng đánh trống và chuyền hoa thứ hai này, khi hoa cầu mới vừa truyền tới trước mặt Phượng Tố Noãn thì tiếng trống ngừng lại.
Mọi người nhìn Cẩm Vương phi trên khuôn mặt là những biểu cảm khác nhau.
Ai không biết rằng, Cẩm Vương phi là một kẻ ngốc thì có thể nghĩ ra những kỹ năng độc đáo nào?
Điều này không phải sẽ làm cô mất mặt hay sao?
Mọi người đều nghĩ đây chỉ là một chút sai lầm. Ai có thể ngờ rằng đây là vở kịch do Phượng Mị Nhu và phương Khuynh cùng diễn.
Lúc này, Phượng Mị Nhu bước tới chỗ Phượng Tố Noãn. Mở miệng mà dùng tình cảm để đả động và dùng lý lẽ để thuyết phục.
“Tam muội muội, hôm nay là sinh thần của thái gia gia, ngươi lên đài đi, tùy tiện biểu diễn một tiết mục gì cũng được , khiến mọi người vui vẻ liền tốt."
Thấy Phượng Tố Noãn không động đậy, cô lại xòe lòng bàn tay ra dỗ dành: "Nhìn xem, ở đây tỷ có kẹo. Chỉ cần muội lên đài, tỷ tỷ sẽ cho muội kẹo. Được không?"
Mứt trái cây?
Phượng Tố Noãn có chút lơ đãng, không thể nào giữa chốn đông người cô ta dám hạ độc nàng?
Không chút do dự, cô lấy một viên bỏ vào trong miệng.
Cẩm Vương khẽ cau mày.
Kẻ ngốc này cái gì cũng ăn không sợ bị độc chết hay sao?
Phượng Tố Noãn chuyển sự chú ý của mình về phía Cẩm Vương. Cô cho rằng mình và hắn vinh nhục cùng nhau, và Cẩm Vương sẽ không ngồi yên để cô phải xấu hổ.