Chương 24

Khinh Vũ ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Tín Lăng Hầu và nói: "kính xin hầu giá hãy tha thứ cho vương phi vì việc làm vô ý."

Tín Lăng Hầu lúc này cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn con trai nhờ hoạ mà được phúc, ông đã đỡ khinh Vũ dậy.

"Vì cô nương, lão phu sẽ không truy cứu chuyện này."

Nghe vậy, khinh Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cách đó không xa, Phượng Mị Nhu đang nghiến răng nghiến lợi.

Trên mặt Thái tử điện hạ lộ ra vẻ mất mát.

Vốn tưởng rằng ông trời mở mắt, muốn thay hắn trừ bỏ tên ngốc này, không ngờ rằng kẻ ngốc này lại may mắn thu được một nha hoàn vừa thông minh vừa trung thành.

Thái Tử điện hạ phất tay áo bỏ đi, Phượng Mị Nhu lặng lẽ đi theo, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe được: "Điện hạ yên tâm, tên ngốc đó đã bị câm, không thể uy hϊếp chúng ta."

Thái tử điện hạ dưới áo bào màu vàng nắm chặt hai tay thành nắm đấm, thấp giọng đáp: "Ngươi thì biết cái gì? Trong phủ Cẩm vương có rất nhiều người có tài năng, làm sao ngươi có thể biết người câm sẽ được Cẩm Vương chữa khỏi hay không?”

Một lời này đã đánh thức kẻ trong mộng!

Cơ thể Phượng Mị Nhu hơi cứng lại, điện hạ lo lắng rất phải.

Nếu độc câm được giải, hậu quả sẽ rất tai hại.

Vì Thái tử điện hạ và vì bản thân cô, cô sẽ không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra.

Một kế hoạch độc ác hiện lên trong đầu cô.

"Điện hạ yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản tên ngốc này rời khỏi phủ Quốc Công."

Trong mắt Phượng Mị Nhu hiện lên một chút oán giận.

"Đừng làm ta thất vọng lần nữa." Thái tử trầm giọng nói.

Nói xong, hắn bước nhanh rời đi.

Phượng Mị Nhu quay trở về.

Lúc này, cẩm vương từ trong đám người đi ra, vẻ anh tuấn chói mắt khiến cho cả mặt trời và mặt trăng cũng phải làm nền cho hắn.

Hắn đến gần Phượng Tố Noãn ánh mắt sáng ngời mà trừng mắt nhìn cô.

Trong mắt hắn có sự oán giận, tức giận và càng có rất nhiều sự nghi ngờ.

Phượng Tố Noãn đứng trước mặt hắn, như thể cô biết mình đã phạm sai lầm, lông mày cụp xuống, thật đáng yêu.

Dường như không có cách nào để trút bỏ nỗi oán hận trong lòng của Cẩm Vương.

Hắn ta có thể làm gì cô đây?

Cô chỉ là một kẻ ngốc, một người dễ bị tổn thương, sự tồn tại của cô đã đủ đáng thương, hắn làm sao có thể chèn ép cô một lần nữa, trong khi cuộc sống của cô đã rất khó khăn?

Hắn có thể đối với kẻ thù của mình tàn nhẫn và quyết đoán, nhưng hắn không thể tàn nhẫn khi đối mặt với cô, người không có sức mạnh để đánh trả.

Tình tiết nhỏ này cuối cùng cũng lắng xuống.

Thời gian khai tiệc đã đến, mọi người tản ra.

Khách khứa một lần nữa trở về chỗ ngồi của mình, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra.

Hoàng đế và hoàng hậu đã đến trước khi khai tiệc, làm phủ Quốc Công kinh hãi vô cùng.

Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử.

Những người tham dự bữa tiệc tại Phủ Quốc Công, già trẻ, nam nữ, đều quỳ xuống đất và hét lên:

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Phượng Tố Noãn lần đầu tiên cảm thấy rất khó chịu khi phải quỳ xuống.

May mắn thay, trước mặt cô có một đám đông dày đặc, bàn ghế chồng lên nhau, cô nhân cơ hội khoanh tay dưới đầu gối để ngăn cách bùn đất ra, sau đó nhanh chóng đứng lên.

Sự xuất hiện của hoàng đế và hoàng hậu khiến Phủ Quốc Công tạm thời quyết định đánh trống truyền hoa và mời các tiểu thư thế gia biểu diễn để tăng thêm phần vui vẻ.

Phượng Tố Noãn nhìn đồ ăn ngon trên bàn, không khỏi nuốt nước miếng.