Chương 22

Tính Lăng Hầu lo lắng mà cầu xin: “Cẩm vương phi, cầu xin ngươi, xin hãy trả đứa bé lại cho ta.”

Đại phu kinh hãi nhìn Phượng Tố Noãn, "Cẩm Vương phi, cô sẽ làm cho đứa trẻ bị cảm lạnh. Đến lúc đó tình trạng của đứa trẻ sẽ trở nên nghiêm trọng hơn!"

Phượng Mị Nhu giận dữ đứng ra mắng Phượng Tố Noãn, "Đồ ngốc, đặt đứa trẻ xuống nhanh lên——"

Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo từ phía đối diện, giọng điệu của Phượng Mị Nhu lập tức dịu đi.

"Cẩm Vương Phi, mau thả đứa bé xuống đi. Nếu đứa nhỏ ở trong phủ Quốc Công xảy ra chuyện gì, chúng ta không thể gánh nổi."

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Cẩm Vương, Vương phi của hắn, dường như cũng chỉ có hắn mới có quyền xử lý nàng.

Cẩm Vương nháy mắt với Khinh Vũ, Khinh Vũ hiểu ý, chậm rãi đi về phía Phượng Tố Noãn.

Khinh Vũ vừa bước đến vừa nói với Phượng Tố Noãn: "Vương Phi có phải người thích đứa nhỏ này không? Nếu như người thích nó, Khinh Vũ có thể giúp người bế nó về, được không?"

Phượng Tố Noãn gần như bật cười, nha đầu này là một người nói chuyện rất hay.

Khi Khinh Vũ đến gần Phượng Tố Noãn, đúng lúc mọi người nghĩ rằng cô có thể giải cứu thành công đứa trẻ thì Phượng Tố Noãn đã nhảy xuống hồ với đứa trẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên tay.

Khinh Vũ không có thời gian suy nghĩ nhiều, liền nhảy xuống cứu người.

Phượng Tố Noãn kĩ thuật bơi lội rất tốt.

Ở trong nước hoạt động vài lần đã rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Những gia đinh của Phủ Quốc Công lần lượt nhảy xuống nước như bánh bao.

Ở một nơi cực kỳ vắng vẻ, Phượng Tố Noãn kéo đứa trẻ và Khinh Vũ lên bờ.

Khinh Vũ phun nước và nhìn Phượng Tố Noãn kinh ngạc.

Tuy nhiên, Phượng Tố Noãn nhìn cô và mỉm cười ngọt ngào.

Khinh Vũ chết lặng. Nụ cười này thật sáng sủa, thật thông minh và không hề có chút si mê nào của kẻ ngốc.

Cô dụi mắt,

Khôn lanh

Nhìn kỹ, Phượng Tố Noãn đang tập trung vắt vạt váy và lau những giọt nước trên cơ thể của đứa trẻ.

Đứa trẻ lúc này đang nhìn Phong Tố Noãn bằng một đôi mắt to và nụ cười ấm áp.

Phượng Tố Noãn thở phào nhẹ nhõm.

Đứa trẻ lúc này cần được giữ ấm nên Phượng Tố Noãn đã bế đứa trẻ đi vào một căn phòng ở sân sau.

Khinh Vũ vội vàng đi theo, chỉ thấy Phượng Tố Noãn mở tủ, tìm quần áo dày và bọc đứa trẻ thành từng lớp, động tác khéo léo, nhẹ nhàng và ân cần.

Khinh Vũ sửng sốt.

"A hắt xì——"

Khi lên bờ, nước bốc hơi và cơ thể nguội đi.

Khinh Vũ hắt hơi.

Phượng Tố Noãn tìm thấy một bộ quần áo cũ trong tủ và đưa cho khinh Vũ.

Sau đó chính mình cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Hiện tại tình trạng của đứa trẻ đã tốt hơn.

Phượng Tố Noãn sờ trán, cơn sốt đã gần hết.

Chỉ sợ cơn sốt lại bắt đầu, Phượng Tố Noãn bôi một ít kem lên lòng bàn tay xoa bóp các cơ quan nội tạng, đẩy lá lách và dạ dày, xoa nhẹ một trăm lần hệ tiêu hóa đang tích trữ thức ăn, sau đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Đứa trẻ bị cù và cười khúc khích.

Khinh Vũ chết lặng nhìn Phượng Tố Noãn _ _

“Vương phi, người đang cứu đứa trẻ phải không?”

Dù khó tin nhưng Khinh Vũ sau khi tận mắt nhìn thấy vẫn không thể tin được.

Phượng Tố Noãn nhìn Khinh Vũ. Nhà đầu này rõ ràng không biết bơi, nhưng vẫn không chút do dự nhảy xuống nước để cứu cô.

Có lý do gì để không tin tưởng cô ấy đây?

"Thanh Vũ, lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Phượng Tố Noãn lấy ra một cây bút, giấy và lọ mực, nhanh chóng viết một đơn thuốc và đưa cho khinh Vũ.

Khinh Vũ sửng sốt, Vương phi thực sự có thể nói được, và——

Không ngu ngốc!