Tiệc chiêu đãi của Phủ Quốc Công được tổ chức ngoài trời ở trong giữ đình viện. Không gian rộng rãi có thể chứa hơn một trăm bàn tiệc.
Cẩm Vương chọn một góc khuất để ngồi xuống.
Phượng Tố Noãn nghĩ thầm, hôm nay có rất nhiều khách, nếu có thể thêm chút thú vị vào bữa tiệc chẳng phải sẽ sôi động hơn sao?
Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy trong đám người một tiếng thét chói tai.
"A!"
Ngay sau đó, nhanh chóng hình thành một vòng tròn ở giữa bữa tiệc chật kính người.
Phượng Tố Noãn thích tham gia náo nhiệt, nhưng vừa đứng dậy, cô đã bị Sở Ngự nghiêm khắc mắng mỏ.
"Ngồi xuống! Đồ ngốc."
Phượng Tố Noãn đứng đó, mặt đỏ bừng.
Tại sao cô phải nghe lời hắn?
Cô không thực sự ngu ngốc.
Nhưng Sở Ngự lại nhìn nàng chằm chằm như muốn ăn thịt người, thật hung ác và đáng sợ.
Phượng Tố Noãn nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng lách qua đám đông và bước vào trong.
Khinh Vũ vội vàng theo sau: "Vương phi.” Cô lo lắng Phượng Tố Noãn sẽ bị lạc nên một tay giữ chặt tay áo Phượng Tố Noãn, không dám rời xa cô một bước.
Phượng Tố Noãn biết ý định của khinh Vũ nên để cô kéo tay áo mình.
Cuối cùng cũng chen được vào trong, lại nhìn thấy một đứa trẻ chỉ khoảng hai tuổi nằm trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Phượng Tố Noãn ngay lập tức hiểu rằng đứa trẻ đang phát bệnh __ viêm họng.
Nhìn cái bụng phình to của đứa trẻ, chắc nó là con nhà giàu. Phụ mẫu thường sợ con đói và nên cho ăn quá nhiều lâu ngày sẽ tích tụ thức ăn đẫn đến bệnh bùng phát.
Phụ thân của đứa trẻ, Tín Lăng Hầu, đang ôm đứa trẻ và hét lên lo lắng.
“Con trai, ngươi làm sao vậy?”
Hôm nay phu nhân Tín Lăng Hầu cảm thấy không khỏe nên không đi cùng hai cha con.
Tín Lăng Hầu lo lắng đến mức không biết phải làm gì.
"Mau đi mời đại phu..."
Trấn Quốc Công không biết từ khi nào trở lại yến tiệc, giờ phút này hắn cũng làm hết trách nhiệm của chủ nhà vẻ mặt cũng lo lắng và sốt ruột.
Nhưng quá trình gọi đại phu, kiểm tra mạch và sắc thuốc quá dài.
Đứa trẻ này có thể đợi lâu như vậy được không?
Mọi người đều đặc câu hỏi này trong lòng, nhưng không tiện nói ra.
Cẩm Vương nhìn trong đám người màu vàng bắt mắt, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy đi vào trong.
Đại phu đến rất nhanh, ngoài sự mong đợi của mọi người.
Phượng Tố Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, đại phu đã xem màng lưỡi của đứa trẻ và ngay lập tức đưa ra kết luận.
“Đứa trẻ mắc chứng cảm lạnh, không cần lo lắng, chỉ cần lão phu kê ba liều thuốc, đứa trẻ sẽ hết sốt.”
Phượng Tố Noãn chết lặng ...
Lang băm làm hại người!
Phượng Tố Noãn nhìn đứa trẻ phấn điêu ngọc trác thấy khớp hàm nó đang co giật, lưỡi thè ra, chỉ sợ có thể vô thức cắn đứt lưỡi.
Khi tình hình trở nên nguy kịch——.
Đột nhiên, Phượng Tố Noãn lao tới, nhanh chóng xoắn chiếc khăn tay thành sợi dây gai, nhét vào miệng đứa trẻ, sau đó bế đứa trẻ lên và bỏ chạy.
Tất cả mọi người đều không ngờ tới cảnh tượng này, nhất thời sửng sốt.
"Bắt lấy cô ta—nhanh lên, cô ta sẽ hại chết đứa trẻ!"
Trong đám người có người phản ứng lại, có người trở nên bối rối, lại cũng có một đám người nhiệt tình bắt đầu đuổi theo Phượng Tô Noãn.
Phượng Tố Noãn đi thẳng đến suối nước nóng của phủ quốc công.
Cô biết cách nhanh nhất để hạ nhiệt cho trẻ con lúc này là để nó đi tắm.
suối nước nóng ở phủ Quốc Công ấm áp vào mùa đông và nóng vào mùa hè. Nhiệt độ nước vào mùa này khoảng 36 độ, rất thích hợp cho trẻ con tắm.
Phượng Tố Noãn đứng bên hồ suối nước nóng, mọi người đuổi theo cô, nhưng họ không dám đến gần vì lo lắng cô sẽ ôm đứa trẻ nhảy xuống.
Phượng Tố Noãn cởi từng bộ quần áo của đứa trẻ cho đến khi đứa trẻ hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.