Chương 2

mở miệng.

Ngay sau đó, cô ta đổ những viên thuốc trong lòng bàn tay vào miệng Phượng Tố Noãn.

"Muội muội, hãy hưởng thụ đi. Viên thuốc này rất ngọt, sẽ không làm ngươi chết, chỉ khiến ngươi không nói nên lời."

Trong giọng nói của Phượng Mị Nhu có chút trêu chọc.

Phượng Tố Noãn không nói một lời, trong cổ họng cô chứa đầy những viên thuốc, may mắn thay Phượng Mị Nhu không cho cô uống nước, nếu không một khi những viên thuốc này vào bụng sẽ rất tai hại. Hỗn hợp hai loại thuốc độc không chỉ gây khó khăn cho việc tìm thuốc giải mà còn gây tác hại lớn cho cơ thể. Mà cơ thể cô đã yếu đuối vô cùng.

Cô im lặng nín thở, rồi đột nhiên trợn mắt, lè lưỡi, sắc mặt nhanh chóng tái xanh, rồi nghiêng đầu như chết.

Phượng Mị Nhu vỗ nhẹ vào má cô, "Phượng Tố Noãn, giờ muội sắp chết à? Đáng tiếc, tỷ tỷ vẫn muốn nhìn thấy muội trở thành người câm và ngu ngốc. Haha!"

Tiếng cười của cô ta rất nhẹ nhàng, như thể cái chết của muội muội mình lại không gây ra cho cô ta một chút gợn sóng nào.

Cô ta hét ra phía ngoài: "người đến!"

Thị nữ Thanh Diên của cô ta bước vào, nhìn thấy tam tiểu thư trên mặt đất không tự chủ được co rúm người lại.

Trong mắt những người hầu, Tam tiểu thư dù ngu ngốc hay điên dại đến đâu thì vẫn là chủ nhân.

Chết như vậy, thậm chí còn không bằng người hầu, cuộc sống này thật sự quá cay đắng.

Phượng Mị Nhu nhìn thấy được nét mặt của Thanh Diên, cô ta lập tức hiện lên vẻ khinh thường.

"Rác rưởi! Lôi nàng đi ra ngoài chôn. Nhớ kỹ, đừng để người khác phát hiện."

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô biết chủ nhân của mình tương lại sẽ là thái tử phi, là hoàng hậu, dưới một người trên vạn người.

Lão phu nhân sao có thể vì Tam tiểu thư ngu ngốc mà trách phạt Đại tiểu thư, rốt cuộc đại tiểu thư mang trên người trách nhiệm mang lại vinh hoa phú quý cho phủ quốc công.

Nghĩ tới đây, hành động của Thanh Diên trở nên quyết đoán.

Cô nhanh chóng kéo Phượng Tố Noãn ra ngoài, tìm một chiếc xe ngựa, lợi dụng màn đêm mang Phượng Tố Noãn đến con hào ở ngoại ô thành phố và ném cô xuống sông.

Dòng sông lạnh buốt lập tức bao thật chặt lấy Phượng Tố Noãn, kí©h thí©ɧ đến nỗi cô muốn nhảy ra khỏi nước, giống như bị điện giật.

May mắn thay, cô ở cách bờ không xa.

Dựa vào sự thông thạo đặc tính của nước, cô bơi vào bờ với cánh tay chưa bị thuốc độc tấn công.

Cô quỳ bên bờ sông, đưa ngón tay vào miệng, dùng sức móc cổ cho đến khi phun ra hết chất độc trong cổ họng và thứ bẩn thỉu trong bụng...