Cô ta giả vờ rơi vài giọt nước mắt và giải thích đi giải thích lại với Khinh Vũ và Vân Liễu.
"Tam muội của ta là người thích ăn uống, nhìn thấy gì cũng ăn, các ngươi nên cẩn thận hơn, đừng để muội muội ngốc nghếch của ta phải chịu thiệt thòi."
Phượng Tố Noãn một bên ăn bánh, một bên nhàn nhã nhìn về phương xa và chìm vào suy nghĩ.
Chỉ mới qua một đêm, Phượng Mị Nhu đã sốt ruột đến Cẩm Vương phủ kiểm tra cô. Có vẻ như vụ bê bối giữa cô ta và Thái tử có giá trị rất lớn.
Cho nên chủ nhân đứng sau sát thủ đột nhập Cẩm vương phủ gϊếŧ nàng đêm qua có lẽ chính là Phượng Mị Nhu hoặc là Thái tử điện hạ.
Đêm qua thị vệ của Vương phủ đã tìm kiếm không có kết quả, và chỉ có một sự thật -
Kẻ ám sát đang ở trong Vương phủ.
Trong phủ có tai mắt của Phượng Mị Nhu không?
Không có khả năng.
Nhưng nếu là gián điệp của Thái tử điện hạ thì điều này rất có thể xảy ra.
Vân Liễu là người của Thái tử điện hạ!
Phượng Tố Noãn đang mải mê suy nghĩ đến mức vô tình bị nghẹn và ho dữ dội.
Vân Liễu mỉa mai nói: "Vương phi thật là người ham ăn."
Khinh Vũ bất mãn trừng mắt nhìn Vân Liễu, cũng không nói gì, chỉ cầm cốc nước đưa cho Phượng Tố Noãn.
Phượng Tố Noãn liếc nhìn Phượng Mị Nhu, khuôn mặt cô không biểu cảm, lại chuyển ánh mắt sang Thanh Diên, bắt gặp tia hoảng sợ trong mắt cô ta.
Phượng Tố Noãn cố tình nâng nước lên cao và há miệng hứng nước, tuy nhiên, lại cố tình để nước chảy lệch hướng và toàn bộ nước tràn vào cổ áo.
Khinh Vũ vội vàng nói: "Ồ, Vương phi quần áo của người ướt rồi, đi thay nhanh đi. Trời lạnh, đừng để bị cảm."
Nói xong, khinh Vũ kéo Phượng Tố Noãn rời đi.
Vân Liễu hướng Phượng Mị Nhu xin lỗi nói: "Đại Tiểu thư, xin cứ tự nhiên."
Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Phượng Tô Noãn, sự nghi ngờ của Phượng Mị Nhu cuối cùng cũng tan biến.
"Thanh Diên, chúng ta trở về."
Phượng Tố Noãn trở về phòng và thay quần áo sạch sẽ.
Khi Vân Liễu chuẩn bị lấy quần áo ướt đi giặt, Phượng Tố Noãn đã giữ chặt không cho cô ta mang đi.
Vân Liễu bất đắc dĩ nói: "Vương phi, quần áo này bẩn rồi, ngươi để nô tỳ mang đi giặt."
Khinh Vũ đi tới nói: "Vân Liễu, Nếu Vương phi thích thì để người ôm đi."
Vân Liễu bất mãn, thấp giọng lẩm bẩm: “Đi theo một tên ngốc như vậy có tương lai gì?”
Khinh Vũ sửng sốt: "Vân Liễu, ngươi nói cái gì? Sao có thể nói như vậy? Cẩm vương bỏ nhiều tiền như vậy mua chúng ta, chỉ mong chúng ta có thể hầu hạ Vương phi thật tốt."
"Ngươi nhất định phải có lương tâm, Vương phi vốn là rất đáng thương, thân là người hầu, sao có thể chán ghét người?"
Vân Liễu tức giận nói: "Ta biết."
Sau đó cô ta tức giận rời đi, nhưng cô ta lại quay lại ba lần để nhìn bộ quần áo Phượng Tố Noãn đang cầm.
Phượng Tố Noãn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ta, nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
Muốn tiêu hủy bằng chứng đừng có mơ.
Khinh Vũ thở dài, ngồi xổm trước mặt Phượng Tố Noãn và cố gắng thuyết phục cô một cách cẩn thận: “Vương phi, hãy đưa bộ quần áo bẩn này cho nô tỳ mang đi giặt, được không?”
Phượng Tố Noãn nhìn Khinh Vũ, sự quan tâm chăm sóc của Khinh Vũ đối với mình. Làm cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô đột nhiên cởi chiếc vòng tay bạc của mình ra, đặt nó vào chỗ quần áo bị ướt rồi ôm chặt lấy, cô thực hiện hành động này rất tự nhiên.
Khinh Vũ bất đắc dĩ: “Vương phi, người ôm quần áo ướt sẽ bị nhiễm lạnh nha.”
Khinh Vũ lấy quần áo từ tay Phượng Tố Noãn, sau đó vòng tay rơi ra, cô nhặt chiếc vòng tay lên: liền kêu lên: "A..."
Cô nhìn thấy chiếc vòng tay đã đổi màu, rồi ngồi bệt xuống đất.
Cô khó có thể tin mà nhìn Phượng Tố Noãn: "Trà có độc!"
Phượng Tố Noãn đã đạt được mục đích của mình nên tiếp tục giả ngu giả ngơ.
Cô leo lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Dù Khinh Vũ có nói gì, cô cũng không trả lời.