Chương 14

Cô nhét chiếc gối vào dưới chăn rồi lặng lẽ trốn dưới gầm giường. Cánh cửa lặng lẽ trượt mở, dưới ánh sao, Phượng Tố Noãn nhìn thấy một đôi chân cách giường khoảng bốn mươi feet, và trong lòng âm thầm mắng.

Đây là đàn ông hay phụ nữ?

Nhìn lại cái bóng thon dài, tay cầm một thanh kiếm sáng chói.

Phượng Tố noãn kinh hoàng khi nhìn thấy nó.

Nếu sát thủ phát hiện trên giường không có người, liệu hắn có phát hiện cô trốn dưới gầm giường không?

Cẩm Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt như vậy, người này làm sao vào được?

Chỉ có thể nói thị vệ của vương phủ quá kém!

Phượng Tố Noãn suy nghĩ làm thế nào để phát ra tiếng cảnh báo cho thị vệ trong Vương phủ.

Âm thanh truyền trong chất rắn sẽ nhanh hơn khi truyền qua không khí.

Cô nằm trên mặt đất, quan sát cách bố trí các đồ vật xung quanh và ngay lập tức nảy ra một ý tưởng.

Phượng Tố Noãn lén đưa tay đẩy nhẹ chiếc móc treo quần áo cao gần hai mét ở góc giường rơi xuống đất, mang theo chiếc giá cổ xưa nằm đối diện.

Trong lúc nhất thời, trong phòng vang lên hàng loạt tiếng va chạm.

"Âm thanh gì?"

Cẩm Vương cau mày, vẻ mặt nghi hoặc: “Có phải sát thủ đã đến đây không? Chẳng lẽ tên ngốc này cố tình đẩy móc treo quần áo xuống khiến móc treo quần áo đổ xuống, sau đó giá đỡ đập vào bàn, kính vỡ tung tóe khắp nơi để thông báo cho thị vệ biết có thích khách tới?.”

A Cửu gật gật đầu, thầm nghĩ mình thật là sáng suốt, quả thực là như vậy.

Cẩm Vương trừng mắt nhìn A Cửu, mắng: "Nếu như có sát thủ, tiểu ngốc này làm sao có thể bình an vô sự đứng ở chỗ này? Trừ phi nàng không hề ngu ngốc một chút nào. Ta cho rằng ngươi chính là đồ ngốc."

Cẩm Vương bất mãn liếc nhìn Phượng Tố Noãn, quay người rời đi.

Phượng Tố Noãn nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng ớn lạnh.

Nếu hắn ta không quá tự phụ, vơi cái nhìn sâu sắc của hắn sẽ rất sắc bén.

Sau khi mọi chuyện kết thúc đã vào nửa đêm, Phượng Tố Noãn kiệt sức sau khi ngã xuống giường liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngày hôm sau, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.

“Vương phi, Phượng tiểu thư ở phủ Trấn Quốc Công tới gặp người.”

Phượng Tố Noãn mở to mắt ngạc nhiên, Phượng Mị Nhu?

Cô nhanh chóng hiểu được mục đích của Phượng Mị Nhu.

Phượng Mị Nhu lo lắng rằng Phượng Tố Noãn sau khi cô tỉnh dậy sẽ tiết lộ bí mật giữa cô ta và Thái tử.

"Vương khi, người tỉnh rồi à?"

Giọng nói dịu dàng lại vang lên, Phượng Tố Noãn nhận thấy trong phòng có thêm hai nha hoàn.

Khinh Vũ cười nói: "Vương phi, ta tên là Khinh Vũ, cô ta tên là Vân Liễu. Là nô tỳ vừa được Cẩm Vương phủ mua về để chăm sóc ngươi.

Họ sẽ chịu trách nhiệm về việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của ngươi." về sau có cần gì thì cứ hỏi nô tỳ nhé." Khinh vũ cười nói.

Vân Liễu mang nước rửa chân cho cô, ánh mắt của Phượng Tố Noãn vô thức rơi vào đôi chân cỡ 40 của cô ta.

Đôi mắt cô di chuyển từ dưới lên trên, người cao khoảng 1,6 mét.

Phượng Tố Noãn nhớ lại kẻ ám sát đêm qua đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay giữa hai người có mối liên hệ nào? Dù thế nào đi nữa, bây giờ không phải là lúc tiết lộ sự thật để tránh kinh động kẻ thù.

Khinh Vũ nhanh chóng chuẩn bị khăn tay đợi khi nhiệt độ nước thích hợp, cô sẽ rửa mặt cho Phượng Tố Noãn.

Phượng Tố Noãn có chút hoảng sợ, cầm chiếc khăn lên, tùy tiện lau mặt vài lần rồi lại bỏ chiếc khăn vào chậu.

Tay chân của cô còn nguyên vẹn, có thể tự mình làm những việc nhỏ nhặt như vậy, sao phải phiền người khác?

Khinh Vũ thấy vậy nhẹ nhàng cười nói: "Vương phi ngươi thật đáng yêu, ngươi có thể để nô tỳ trang điểm cho ngươi được không?"

Đây là một ý kiến hay, Phượng Tố Noãn thực sự không giỏi búi tóc.

Ngồi trước bàn trang điểm, Khinh Vũ nhẹ nhàng tháo búi tóc của Phượng Tố Noãn.

Vân Liễu đứng sau, vẻ mặt không vui.

“Tóc của vương phi hình như đã lâu rồi không được chải chuốt kỹ lưỡng.”

Khinh Vũ nói: "Vân Liễu, đi đun nước và giúp Vương phi tắm rữa."

Vân Liễu vẻ mặt có chút phiền muộn: “Nhưng mà đại tiểu thư Trấn Quốc Công đã chờ đã lâu rồi.”

Khinh Vũ không đồng ý: “Để nàng đợi thêm một lát thì có sao đâu?"

"Nghe nói Vương phi lúc trước còn ở phủ Trấn Quốc Công hay bị đại tiểu thư này ức hϊếp. Hiện tại, người đã rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, vì sao còn phải bị nàng thao túng?"