Chương 13

Nha hoàn múc một thìa cháo nóng đưa vào miệng Phượng Tố Noãn.

"Vương phi, ăn đi!"

Phượng Tố Noãn nhìn món cháo đang bốc khói, không mở miệng mà cầm lấy chiếc bánh bao hấp và bắt đầu nhai.

Thực sự nghĩ rằng cô là một kẻ ngốc?

Cháo nóng như vậy mà cô ta có thể trực tiếp đút cho nàng?

Một lúc sau, Phượng Tố Noãn đã ăn hết nửa bát cháo và bánh bao trên đĩa.

Nha hoàn nhìn thấy cảnh này, nhịn không được bật cười.

"Vương phi có vẻ đói lắm rồi. Nô tỳ sẽ chuẩn bị thêm vài món ăn ngon cho người."

Này chính hợp tâm ý của Phượng Tố Noãn

Sau khi nha hoàn đi ra ngoài, phải một lúc sau cô ta mới quay lại, chưa kịp vào phòng đã bị Cẩm vương chặn lại.

"Quả yên, Vương phi không phải vừa ăn sao?" Cẩm vương hỏi.

Quả Yên cười cười: "giống như người chưa ăn no."

Giọng nói của Cẩm vương trở nên lạnh lùng: “Chưa no à?”

Hắn cau mày vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

"Mang đồ ăn của cô ấy đến phòng ta. Một cô gái ăn được bao nhiêu? Cô ấy ngốc, ngươi cũng ngốc à? Ngươi muốn cô ấy trở thành một bà béo à?"

"Vâng, thưa điện hạ."

Phượng Tố Noãn đã rất tức giận sau khi nghe điều này. Cô thậm chí còn chưa có đồ ăn và quần áo để mặc!

Cơ thể cô yếu như vậy, không ăn thêm làm sao có thể lấy lại sức?

Đêm khuya là thời điểm thích hợp để ma quỷ và quái vật xuất hiện.

Phượng Tố Noãn trằn trọc vì đói và khó ngủ.

Trên mái nhà vang lên một tiếng động nhỏ, cô lập tức bàng hoàng ngồi dậy.

Thời đại này không phải là một xã hội Pháp trị, các cuộc đấu tranh phe phái giữa các hoàng tử thường đi kèm với chém gϊếŧ.

Phượng Tố Noãn không bao giờ muốn trở thành bia đỡ đạn của người khác.

“Nó phát ra từ phòng Vương phi.”

"Đi xem một chút đi!"

Cách đó không xa, đám thị vệ đang nói chuyện một cách lo lắng.

Kẻ ám sát nghe thấy tiếng động và nhanh chóng bỏ trốn khỏi phòng.

Tiếng lục soát của thị vệ đã đánh thức A Cửu.

Biết bọn thị vệ muốn lục soát phòng Cẩm Vương phi, A Cửu liền báo cáo với Cẩm vương.

Sở Ngự khoác lên mình chiếc áo khoác lông màu trắng như tuyết rồi lao tới.

Thị vệ lúng túng đứng trước cửa phòng Vương phi, chờ đợi.

"Còn đứng đó làm gì? Tại sao không đi vào tìm kiếm?" Cẩm Vương tức giận mắng.

“Điện hạ, chúng ta không dám vào nếu không có sự cho phép của Vương phi.”

Tật phong lộ ra vẻ khó sử.

"Cô ấy là một cái kẻ ngốc lại còn bị câm, làm sao có thể cho phép các ngươi vào?" Cẩm Vương tức giận nói.

Hắn đạp cửa bước vào, nhìn thấy Phượng Tố Noãn vừa từ dưới gầm giường bò ra, người đầy bụi bặm, đôi mắt cô đầy vẻ hoảng sợ, hai mắt nhìn nhau cô bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Cẩm Vương.

"Chủ nhân, không tìm thấy sát thủ."

A Cửu nhìn quanh rồi báo cáo lại.

Cẩm Vương nhìn Phượng Tố Noãn, sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói. Ngươi đã bao giờ nghe câu chuyện về các hoàng tử bị ngọn lửa đèn hiệu đùa giỡn chưa?”

A cửu có vẻ bối rối, "Hả?" Tại sao Vương gia đột nhiên nhắc đến ám chỉ này?

Nhưng Phượng Tố Noãn hiểu rằng Cẩm Vương cho rằng cô cố tình gây ra tiếng động lớn như vậy để gây náo động.

Cô có bệnh à?

Thức suốt đêm và khiến bản thân xấu hổ đến vậy?

Cô phải nhắc nhở Cẩm Vương rằng thực sự có người muốn gϊếŧ cô.

Phượng Tố Noãn chạy đến chỗ Cẩm Vương hai tay nắm ống tay áo của hắn giả vờ sợ hãi.

Cô chỉ vào thanh kiếm trong tay người thị vệ và phát ra một loạt âm thanh không rõ ràng.

A Cửu hưng phấn hỏi: “Vương phi, ngươi muốn nói có sát thủ sao?”

Phượng Tố Noãn nhanh chóng gật đầu.

A Cửu vẻ mặt khẩn trương, nói với Cẩm vương: “Gia, mặc dù thị vệ không tìm thấy dấu vết sát thủ tiến vào, nhưng tiểu nhân cho rằng sát thủ nhất định đã ở đây.”