Chương 5
Phụ thân cô vốn là một tay ăn chơi trác táng từ nhỏ, không học được bất kỳ bản lĩnh nào, giờ ông ta chỉ biết đặt hết hy vọng vào con gái của mình.
Ông ta hy vọng Phượng Mị Nhu có thể trở thành hoàng hậu để ông ta được tôn kính và làm rạng rỡ tổ tiên.
Điều ông ta giỏi nhất là am hiểu lòng người và có tài ăn nói.
Kỹ năng này hiện đã được truyền lại cho con trai ông ta là phương khuynh, thậm chí còn giỏi hơn cả ông ta.
Trấn Quốc công lập tức vâng vâng dạ dạ trước Lời khiển trách ôn hòa của Cẩm vương.
“Điện hạ dạy rất đúng.”
Ông ta từ từ đứng dậy và lau những giọt mồ hôi lớn trên trán.
Thái tử điện hạ ánh mắt lạnh lùng nhìn, trong lòng không vui.
Cẩm Vương đến, địa vị của hắn rõ ràng đã bị hạ thấp.
Trấn Quốc công sẽ không sợ hãi như vậy trước mặt hắn.
Chứng tỏ, Trấn Quốc Công tôn kính Cẩm vương hơn.
“Cửu đệ là khách quý, đến sao không cho người thông báo trước, thật là chuyện lớn nha."Trong giọng nói của thái tử mang theo sự châm chọc.
Cẩm vương cười nhạo nói, “vương phi của ta ở đây, bổn vương tới đón, đại ca có ý kiến gì?”
Khóe miệng Phượng Tố Noãn hơi run rẩy. Người đàn ông này xảo quyệt như hồ Ly
Mục đích hắn đến có lẽ không phải để đón kẻ ngốc như cô hồi phủ, mà là vì thể diện của chính mình.
Nhưng nghe có vẻ đường hoàng.
Vừa nghe Cẩm vương nói muốn đón Cẩm Vương phi hồi phủ, Trấn Quốc công trong lòng đã nhảy dựng.
Hắn bất an liếc nhìn đại phu nhân, bà ra ra hiệu cho ông ta bình tĩnh.
Nhà mẹ đẻ của đại phu nhân có lai lịch không nhỏ.
Bà là đích nữ của phủ hộ Quốc Công, tuy rằng thế lực có phần suy yếu, nhưng những năm gần đây lại được Hoàng đế trọng dụng.
Hơn nữa, đại phu nhân còn có em gái cùng mẹ, hiện tại là Hoàng Quý phi.
Cẩm Vương nếu muốn có được chỗ đứng vững chắc trong triều đình thì phải cho Hộ Quốc Công một chút thể diện.
Hai gia tộc vinh nhục cùng nhau.
Một người thông minh như hắn đương nhiên hiểu được hậu quả đằng sau việc này.
Đại phu nhân mặt không đổi sắc đi đến trước mặt Cẩm vương uốn gối hành lễ.
"Điện hạ hôm nay tới đón tam nha đầu nhà ta, làm cho phủ Quốc công rất vinh dự, đáng tiếc nàng không có phúc, không thể nhận.” Giọng điệu đầy vẻ tiếc nuối ai oán, vừa dứt lời, liền dùng khăn lau nước mắt.
Thật là giả dối
"Nga? Phu nhân nói vậy là có ý gì?” Cẩm vương hỏi.
Đại phu nhân lau nước mắt, buồn bã nói: “Điện hạ, sáng nay tam nha đầu tỉnh dậy, bệnh tình trở nặng, chạy khắp nhà, đập phá đồ đạc và đánh người, giống như bị ma nhập vậy.”
"Người xem, Thái tử điện hạ bị đâm, Mị Nhu nhà ta trên mặt cũng bị tam nha đầu làm bị thương, lúc này điện hạ đến đón thật đúng lúc, bất quá."
Trấn Quốc công âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đối với đại phu nhân ngưỡng mộ vô cùng.
Bà ta tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói việc có lợi cho mình, thật sự rất thông minh.
Phượng mị nhu che mặt lại, phụ họa lời của mẫu thân cô ta, “Cẩm vương điện hạ, mặt ta đã bị huỷ, ta cũng không muốn sống nữa.”
Trong lòng Phượng Tố Noãn như có hàng ngàn con ngựa chạy nhanh...
Khuôn mặt chỉ bị trầy xước bởi móng tay và trầm cái tóc. Chỉ như thế liền không muốn sống nữa?
Nếu không muốn sống nữa thì tại sao không chết?
Cẩm Vương đôi mắt sâu thẳm quét qua từng người, kể cả đồ cổ quý giá bị vỡ trong nhà, vết trầy xước trên cơ thể mọi người, vết thương ở chân của Thái tử điện hạ, khuôn mặt của Phượng đại tiểu thư...
So với Phượng Tố Noãn đang nằm hấp hối giữa tiền sảnh, những điều này chẳng là gì cả.
"A Cửu!"
“Tiểu nhân ở đây.”
"Đi tìm đại phu tới, người bị cẩm Vương đánh, đồ đạc bị Vương phi làm hư hỏng, hãy bồi thường thật tốt."
A Cửu sửng sốt.
"Gia..."
Gia đối Vương phi không phải là quá tàn nhẫn sao?
“Đi nhanh đi.” Cẩm Vương lạnh lùng ra lệnh.
A Cửu lập tức biến mất.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Cẩm vương vẫn là người hiểu chuyện, sao có thể vì một kẻ ngốc mà đắc tội hai đại gia tộc ở kinh đô?
Phượng Tố Noãn tràn đầy tức giận.
Thì ra những người cổ đại này đều bị lòng tham điều khiển, lương tâm đã bị chó ăn!
Trước lợi ích, nhân phẩm và thể diện đều không đáng nhắc đến.
Vốn nàng đặt hy vọng vào Cẩm Vương, nhưng bây giờ xem ra nàng đã đặt cược sai!
Cẩm Vương bình thản ngồi trên ghế gỗ lê phủ da hổ, ung dung cầm tách trà do người hầu của phủ Trấn Quốc Công phục vụ lên thưởng thức.
Vừa uống hết một tách trà, A Cửu vội vàng dẫn đại phu quay lại.
Vị đại phu này không ai khác chính là một nữ y trong quân đội.
Cẩm vương nhàn nhạt liếc nhìn A Cửu, trong mắt có chút tán thưởng.
A Cửu thấy vậy, tảng đá treo trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Vốn dĩ hắn còn oán trách Cẩm vương quá thờ ơ với Vương phi, nhưng vừa ra cửa một làn gió thổi qua, suy nghĩ của hắn liền trở nên rõ ràng.
Cẩm vương làm hắn đi mời đại phu, lại không phải đi mời ngự y, cũng không có yêu cầu người trấn quốc Công tự đi mời, này trong đó tất có thâm ý.
A cửu nhanh chóng hiểu được ý định của Cẩm vương.
Cẩm Vương vốn muốn tìm một nữ quân y.
Nhưng A cửu vẫn không thể hiểu hết ẩn ý trong đó.