Chương 4: Hắn lại đến đây

Trận mưa này mưa liên tục ba ngày, thổ địa cũng đã uống no nước mưa, mấy khe đá ở tường thành toàn là rêu xanh.

Không khí sau cơn mưa mùa hạ tươi mát, nhưng người trong cung thành lại vô cùng hoảng sợ, trông gà hóa cuốc.

Bởi vì, công mã ngoài thành mất tích!

48 con cống mã mất tích, không phải mất cùng một lần mà là tận hai lần. Ngay trong đêm mưa, 12 con ngựa mất tích nhưng tướng đội trông coi ngựa sợ bị trách phạt, vì thế bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, không dám đăng thông báo tìm ngựa, cũng không dám lộ ra, tìm cả ngày cũng không phát hiện cái gì.

Nước mưa vẫn không ngừng rơi xuống, cho nên dù có dấu vết gì cũng đã biến mất không còn chút nào.

Đêm hôm sâu, cống mã lại mất tích!

Lần này mất tận 36 con!

Tướng lãnh đứng đầu luống cuống, cống mã bị mất, đây chính là tội lớn đấy! Pháp luật Lịch Quốc khắc nghiệt, mạng người trong mắt quốc quân đại thần không đáng tiền, mà lần này cống mã được chọn kỹ càng lại mất tích. Lại còn mất tận 48 con, hắn ta dùng cả tính mạng bồi thường cũng không đủ, có lẽ họa còn ấp đến người nhà hắn ta.

Không chỉ như vậy, hắn ta còn giấu không báo, đây đã phạm vào tối kỵ trong quân.

Tướng lãnh tuyệt vọng, dùng một cái dây thừng, treo cổ ngoài cổng thành.

Lấy cái chết tạ tội là biện pháp duy nhất hắn ta có thể nghĩ ra, trước lúc ra đĩ, lão mẫu thân hắn ta vừa qua đại thọ 50, hài tử nhỏ nhất cũng đã bắt đầu học nói. Chỉ mong người chết như đèn tắt phía trên sẽ không truy cứu, buông ta cho một nhà già trẻ của hắn ta.

Ngày thứ ba ngừng mưa, tiểu binh vừa mở cửa thành đã bị thi thể treo trước cổng dọa tới mức ngồi bệt xuống đất, đợi đến khi lấy lại tinh thần lập tức xoay người nghiêng ngả chạy tới huyện nha——

Huyện nha, huyện lệnh vô trách nhiệm, một câu không được là chết người, nghe thấy thể chỉ cảm thấy đen đủi. Thế đạo này, chết vài người cũng là chuyện bình thường, có cái gì đại khinh tiểu quái đâu, lật cái thân tiếp tục ngủ nướng.

"Đại nhân, người chết là quan binh ba ngày trước triều đình phái tới!"

Huyện lệnh làm sao ngủ được nữa, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, một chân còn chưa đi giày "Sao lại như thế!?"

Đến khi đám người Lâm Mông biết được tin thì đã qua giữa trưa, theo lời huyện lệnh nói là, ngươi chết thì không sao, chủ yếu là ngựa đã mất, đây là cống mã dấy. Đại Phúc công công cũng nói, tướng lãnh này đúng là đáng chế, làm mất cống mã thì chết luôn cho xong việc, toàn làm xui xẻo bọn họ.

Nói đến phần khó nói nhất, việc này cần phải báo cáo, xử theo quân pháp, không có lý do gì mà hắn không nhận lấy trách nhiệm này. Lâm Mông vẫn luôn đứng ở một bên nghe, vẫn luôn không chen vào nói, nghe đến phần này, mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phúc công công.

Pháp luật Lịch Quốc khắc nghiệt, việc này chắc là gây thảm họa cho cả ba thế hệ.

Việc này phải tra, nhất định phải tra!

Cửa thành bị niêm phong, quan binh chua thành hai đường, từ Đông, Tây Môn bắt đầu, kiểm tra dò hỏi từng nhà. Một nhà quan binh cũng không dám buông tha, giữa chừng muốn uống miếng nước cũng không uống nổi. Không ai dám lười biếng bởi ai cũng viết, đánh mất cống mã chính là việc rơi đầu.

Nhưng mãi đến tận buổi chiều vẫn không tra ra được manh mối gì, còn huyện lệnh vẫn luôn bứt đầu bứt tay, luôn hỏi phải làm sao.

Làm sao bây giờ?

Cống mã mà không tìm thấy thì mọi người cũng coi như xong đời rồi.

Những mỗi việc này cũng không nhất thiết phải chế, nhưng biện pháp lại khó khăn hơn rất nhiều, luôn có cách giải quyết. Lấy chuyện này để nói, chuyện này bọn họ tới Chu Quốc là làm gì? Nếu thật sự cống nạp để thể hiện thành tâm làm nước phụ thuộc, tình huống hiện tại đúng là khó nói. Nhưng mấy chốt là không phải như vậy!

Ám sát quốc quân Chu Quốc, mới là mục đích lần này tới Chu Quốc.

Kể cả thành công hay không thì một đội ngũ gầm trăm người này, trên thực tế chắc cũng không có mấy người có thể trở về.

Đây chỉ là mấy mất con ngựa mà thôi, chẳng có quan hệ gì đâu?

Nhưng việc này, mọi người lại không biết!

Mỗi Phúc công công trong lòng biết rõ, cũng chỉ ở một bên mắng: Hôm nay phải gϊếŧ tặc trộm ngựa!

Nơi xa xa mặt trời dần dần xuống núi làm xuất hiện đám mây lớn đỏ rực.

Lâm Mông thấy trời đã sắp tối mà vẫn chưa có tin tức, cau mày, xoay người đi vào hậu viện cầm hộp gỗ ra, trở lại đưa cho Phúc công công.

"Ta ra thành nhìn xem thế nào, thứ này vẫn nên để ở chỗ Phúc công công"



Đại Phúc công công thấy đồ vật bên trong chỉ cảm thấy cổ lạnh căm căm, phất phất tay, cười nói "Chỉ đi xem thôi, có thể có chuyện gì chứ, thứ này vẫn là Lâm tướng quân cầm mới an toàn"

Lâm Mông cũng không muốn dây dưa quá nhiều với ông ta, thấy trời đã tối lập tức đứng dậy cáo từ, cũng không dẫn người đi, chỉ một mình lẻ loi ra khỏi thành. Một người một ngựa, chỉ đi đến những nơi hẻo lánh mênh mông bằng phẳng, nhiều nước nhiều cỏ để tìm.

Cứ đi như thế đến khi trăng lên đầu cành, vầng trăng sáng như móc câu treo trên cao, bầu trời cũng không có mấy ngôi sao.

Trong lòng Lâm Mông dần dần rối bời. Hắn ta nghĩ không ra, tận 48 con ngựa cao lớn, mỗi con cũng phải to bằng hai nam tử thành, lại không phải mấy đồ vật nhỏ, sao một chút tung tích cũng không để lại. Nếu hôm nay tìm không thấy, chờ sáng ngày mai, đường đi rõ ràng hơn, chỉ sợ đến lúc đó càng khó tìm.

Hắn ta vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác đã đi đến một cửa thôn. Nhạn quá lưu thanh, cá quá lưu ngân, ở chỗ này, hắn phát hiện vài dấu vết kỳ quái.

Là phân ngựa.

Lâm Mông xuống ngựa, tiếp tục đi theo tung tích vào bên trong. Cái thôn này được dựng trên núi, màn đêm làm cho núi tối mịt mùi, núi này hình dạng kì quái, nó như một con hổ khổng lồ đang sợ hãi mà nằm xuống. như thể sau đó sẽ lập tức nghênh đón một thứ gì đó, hạ gục người được chọn.

Trong thôn có mấy nhà đang sáng, mà những nói còn lại chỉ đen như mực. Lâm Mông dắt ngựa đi dọc thôn, chỉ cần là nơi hắn đi qua, ánh nến trong nhà lập tức sẽ bị dập tắt, tiếng đóng cửa kẽo kẹt một cách cẩn thận, tiếp đó là tiếng nhỏ giọng nói chuyện.

Lâm Mông đi dọc theo con đường nhỏ ven ruộng thì phát hiện một đống phân ngựa, vẫn còn nóng. Hắn ngẩng đầu nhìn, theo phương hướng đi, hình như là đi vào sâu trong núi.

Nhưng hắn ta vừa nâng bước chuẩn bị đi thì phía sau truyền đến âm thanh ồn ào, quay đầu nhìn lại thì thấy có một vài ánh lửa vàng đong đưa đi về phía hắn, và giọng nói một nam tử cũng đồng thời vang lên.

"Tráng sĩ, tráng sĩ xin dừng bước!"

Tiêu Bạch bị ánh lửa chiếu đau mắt, nhưng lão hán kia lại chiếu thẳng ánh lửa vào nàng.

Tay lão hán đầy nếp nhăn, ngón tay ngắn nhỏ, khớp xương thô to, bàn tay nứt nẻ có vài vết rách đen, móng tay cũng đen đen. Ngọc tỷ trắng tinh oánh nhuận, giờ phút này sự đối lập giữa hai người lại càng khiến nó không tầm thường.

"Đây là một bảo bối" Lão hán nhìn nửa ngày thì đưa ra câu kết luận.

Một nam tử vừa đóng cửa lại, nghe thấy thế thì nói "Cha à, đây đơn nhiên là bảo bối, là ngọc đấy!"

Nam tử kia cẩn thận nhận lấy đưa cho lão hán xem "Cha thấy mặt trên không, lúc trước con từng nghe thấy trên huyện thành, thứ khắc trên này là rồng đấy"

Hắn ta xoay xoay ngọc tỷ mấy vòng, tiếp tục nói "Đây là đồ vật của quan gia"

Lão hán nghe thế thì biểu tình càng thêm âm trầm, thở dài một hơi "Đây đúng là một tai họa" Sau đó an bài con ông ta "Sáng sớm ngày mai ngươi mang nó ra sau núi, tìm một nơi chôn đi"

Nam tử kia gật đầu đáp ứng, lại cầm lấy chủy thủ trên bàn, vỏ ngoài chủy thủ này được khảm mấy viên đá quý bị hắn ta ném sang một bên. Lưỡi đao sắc bén, thời điểm nam tử kia lấy ra không chú ý nên không cẩn thận bị lưỡi đao cắt trúng, trên tay lập tức xuất hiện vết thương, máu theo vết thương chảy ra nhưng hắn ta còn chưa cảm thấy đau.

Đôi mắt nam tử kia lập tức sáng lên "Lưỡi đao này được đấy, con để lại cắt đồ cũng được"

Khác với mỹ ngọc, lão hán thấy cái chủy thủ ngăm đen, chỉ cảm thấy tầm thường nên cũng không lên tiếng phản đối.

Chủy thủ lại bị đưa vào vỏ đao, đặt lên bàn, cửa bị mở ra rồi đóng lại, thanh niên đỡ lão hán đi ra, nhân tiện cũng cầm đi nguồn sáng duy nhất trong phòng, cả căn phòng cũng vì thế mà chìm vào bóng tối.

Tiêu Bạch lẳng lặng nghiêng lỗ tai lắng nghe, xác nhận hai người kia xem hai người kia đã đi xa chưa, hiện tại suy nghĩ của nàng có chút hỗn loạn, rối nùi một đống.

Không phải Lâm Mông đi tìm ngựa sao? Sao lại bị lão hán kia và người trong thôn đánh hôn mê? Bây giờ mà nói cống mã bị mất với cái thôn này không có quan hệ thì nàng cũng không thể tin được.

Nhưng quan trọng là ngày mai, lão hán kia vừa nói cái gì mà tìm một chỗ nào đó chôn ngọc tỷ, từ từ!!

Như vậy không phải nàng sẽ thành một cục đá không thể thấy ánh mặt trời sao, chẳng lẽ còn phải đợi mấy ngàn năm sau mới có người đào ngọc tỷ ra, cái núi này rộng như vậy, mà ngọc tỷ lại bé tí, còn chưa chắc sẽ được người khác phát hiện đâu.

Tuy chỉ có chút hy vọng, nhưng từ ngày Tiêu Bạch biến thành ngọc vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩ muốn khôi phục thành con người, cho dù không thể làm người thì làm yêu quái cũng được, chẳng qua muốn động cũng không thể động làm ý nghĩ muốn biến thành người cũng có chút khó khăn.

Đặc biệt là việc phát sinh ngày hôm nay, Tiêu Bạch cũng đã thử nhưng ngọc tỷ vẫn như cũ không có chút động tĩnh.

Hơn nữa, lúc vừa mới xuyên qua nàng cũng không có chấp nhận số mệnh, cả người luôn nghĩ cách điều động ngọc tỷ, nhưng lại không có tác dụng nào, suốt ba tháng nàng đều không từ bỏ, thường xuyên thử đi thử lại mà vẫn không có tác dụng gì.

Ba tháng này bát quái nàng nghe cũng không ít, cũng biết không ít tin tức, nhưng thứ nàng muốn biết thì đến một cái cũng không có.

À không, cũng không phải không có đến một cái!

Cái chuỷ thủ kia!



Ánh mắt Tiêu Bạch nhìn vào cái chuỷ thủ bên cạnh nàng. Lúc trước đều bị nhốt trong hộp gỗ, cái hộp kia luôn đen xì, cái gì cũng không nhìn thấy, hiện tại có có ánh trắng xuyên qua cửa sổ, dựa vào chút ánh sáng đó, lần đầu tiên Tiêu Bạch thấy rõ hình dáng của cái chuỷ thủ kia.

Thân đao đen nhánh, chuôi đao được khảm hoa văn, vỏ đao được làm bằng kim loại, trên đó còn khảm ba viên đá quý màu đỏ. Lấy cái nhìn đầu tiên của Tiêu Bạch nhận xét thì thấy, không xứng!

Cái chuỷ thủ này với vỏ đao đều không phải cũng một phong cách, vừa thấy đã biết là cưỡng ép ghép vào nhau.

Đáng tiếc, cái chuỷ thủ này vừa mới có chút tu vi, còn chưa nói với nàng mấy lời đã không cẩn thân mà hồn phi phách tán. Xem ra thời gian nàng có thể biến thành con người càng ngày càng lâu rồi.

"Chậc, đáng tiếc"

"Đáng tiếc gì?"

Tiêu Bạch lắc đầu "Đáng tiếc, tiểu đao tốt vậy mà!"

"!!!"

Tiêu Bạch nhìn thấy được sự rung động nhỏ của chuỷ thủ, khϊếp sợ nói "Ngươi không chết!"

Kỳ Cảnh: "......"

"Tiêu Bạch "Không không, ý ta là, ngươi còn sống!"

Hình như vẫn cái ý đó....

"Mấy ngày nay ngươi làm sao thế? Cả ngày đều không xuất hiện? Ta còn tưởng rằng——"

"Tưởng ta đã chết" Trong lòng Kỳ Cảnh buồn bực, không phải nàng cho rằng, hắn thật sự đã suýt chết. Thức trắng ba ngày ba đêm, ba ngày này đến ngủ gật hắn cũng không dám, vẫn luôn dựa vào trà đặc để thức, trà năm nay đều bị hắn uống một nửa rồi.

Hắn là vua một nước, bất luận động tác hay thay đổi gì của hắn đều bi người khác chủ ý, trong lòng hắn bàng hoàng bất an nhưng không dám thương lượng đối sách với bất kì người này. Nhìn hành vi quái dị của hắn, đến Triệu Dật Hiên đã bối hắn mười năm cũng muốn nói lại thôi.

Cuối cùng hắn cứ thức trắng không ngủ như vậy. Đến hạ triều ngày thú tư, hắn như ngày thường trở về Thanh Huy Điện, nhưng hắn lại buồn ngủ đến nỗi đi không vững, vấp vào một bậc thang rồi ngã xuống.

Đúng vậy, hắn bị ngã mà ngất.

Vừa mở mắt, quả nhiên, hắn lại đến đây.

||||| Truyện đề cử: Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc! |||||

Nhưng hôm nay cảm giác chung quanh hắn lại khác với lúc trước, hai lần trước hắn tới đây, bốn phía chỉ là màu đen, dưới thân thì được lót một đồ vật mềm mại. Nhưng lần này hắn lại thấy một chút ánh sáng.

Kỳ Cảnh thử giật giật, lùi lại một chút, cùm cụp một tiếng thì cảm thấy thứ đè lên người hắn nhẹ đi một chút. Hắn tiếp tục nỗ lực khống chế thân thể lùi lại, sau một lúc, "cạch", một cái vỏ đao hoàng kim xuất hiện trước mặt hắn.

Giờ phút này Kỳ Cảnh mới cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, như thể tất cả gông xiềng đều được cởi bỏ, tầm mắt trước mặt cũng trở nên rõ ràng hơn.

Thế nhưng hình như hắn gặp ảo giác, cảm thấy mình có thể bay.

Còn chưa đợi hắn kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy Tiêu Bạch ở bên cạnh kinh ngạc nói "Sao ngươi lại cởϊ qυầи áo?"

Kỳ Cảnh "......" Được rồi, coi như tiết lực tay thiện nghệ đi, hắn phi không đứng dậy.

Nhưng mà nghĩ lại thì dù sao đối diện vẫn là một nữ tử, hảo tâm giải thích "Ta không cởϊ qυầи áo" Đến thân thể hắn còn không có mà.

Tiêu Bạch tò mò hỏi lại "Vậy đấy là cái gì?"

"Đó là vỏ đao" Kỳ Cảnh liếc nhìn cái vỏ đao trên bàn một cái, mặt đầy ghét bỏ trả lời.

Vỏ đao này xấu thật đấy!

Tiêu Bạch tò mò truy vấn: "Kia đây là cái gì?"

"Đó là vỏ đao." Kỳ Cảnh liếc liếc mắt một cái trên bàn vỏ đao, ghét bỏ đầy mặt.

Vỏ đao này xấu thật đấy.