Quý Phong Ích chưa kịp trách móc hai người bất cẩn, thì thấy vẻ mặt Quý Phong Thu vội vàng nói: "Đại ca! Quan binh đến!"
Cả nhà cùng giật mình đứng dậy: "Lúc nào?"
"Vừa rồi! Khi ta trở về, nghe thấy tiếng vó ngựa và một dãy đuốc hướng về phía chúng ta, không lâu nữa sẽ đến!"
Quý Trường Anh nhắm mắt cảm nhận, quả thực như vậy, quan binh sắp đến thôn!
Quý Phong Ích hít sâu một hơi: "Đồ quan trọng đã cất kỹ chưa?"
Hồ thị gật đầu mạnh mẽ.
Quý Phong Ích nhìn sang Chu thị.
Chu thị mỉm cười, vỗ vỗ vào chiếc tay nải trên lưng: "Yên tâm, đồ quan trọng đều ở trên người, không ai cướp được!"
Quý Phong Ích suýt ngất xỉu.
Đồ quan trọng đều ở trên người?
Đây là muốn cho cả thế giới biết à!
Hồ thị tức đến nỗi suýt nghẹt thở, nắm chặt tay đấm vào ngực: "Không sao không sao, ta không tức, ta không tức, ta có cất, đến lúc đó lấy ra dùng, không tức, không tức."
Ba biểu ca: "..."
Quý Trường Xuyên bắt đầu lo lắng, nước mắt lưng tròng.
Thiên phú của hắn ta rất tốt, trẻ em năm tuổi mới vỡ lòng, mà hắn ta mới bốn tuổi đã vỡ lòng.
Sau mấy năm đọc sách, hắn ta đã hiểu lưu vong là gì, cũng biết con đường lưu vong gian nan như thế nào.
Vốn thấy trước đó mẫu thân bận rộn trong ngoài, hắn ta còn tưởng rằng mẫu thân hiểu chuyện.
Kết quả, lại đem đồ vật để trên người! Quả nhiên hắn ta không nên yên tâm.
Quý Trường Xuyên cảm thấy quá sức chịu đựng, tủi thân bỏ lại Kim Đậu Đậu.
Ngược lại, Quý Phong Thu nhìn vợ mình kinh ngạc: "Đồ gì quan trọng như vậy? Bà còn đeo trên lưng?"
Chu thị cười toe toét, vẻ mặt cầu khen ngợi, ôm chiếc tay nải trên lưng vào trước ngực và mở ra.
"A a a a a!!!!"
Hồ thị hét lên ngất xỉu, Quý Minh Học vội đỡ lấy mẫu thân, nhìn Chu thị với vẻ mặt hoảng sợ.
Ngay cả Quý Phong Ích cũng không còn giữ được sự bình tĩnh, ngồi phịch xuống đất, run rẩy chỉ vào Chu thị: "Ngươi... Ngươi... Ngươi cầm cái gì?!"
Quý Trường Anh vội che mắt Quý Trường Xuyên, vẻ mặt kính nể nhìn Chu thị.
Thật là một nữ anh hùng!
Chu thị nhìn vẻ mặt tái nhợt của mọi người, luống cuống nói: "Đây là công bà* mà! Không phải chúng ta sắp lưu vong sao? Lưu vong không phải dọn nhà à? Dọn nhà sao có thể không mang theo công bà được?"
(*) công bà là phụ mẫu chồng
Quý Phong Thu nhắm mắt không dám nhìn, kinh ngạc đến mức mất tiếng, sau đó mới lấy lại giọng nói: "Bà đào mộ sao?!"
Chu thị thản nhiên đáp: "Công bà an táng tại nơi, ta há có thể tùy tiện đào bới, lấy hài cốt ra ngoài được?"