Bà thấy người kia nói như vậy, khiến người khác tức muốn chết, trong lòng thầm cảm thán chiêu này thâm sâu khó lường.
Muốn học theo.
Quý Trường Anh nghe thấy cũng tiến lại, áp tai nghe.
Quý Phong Ích vừa đi vừa thong thả xé lương khô ăn: "Người không biết liêm sỉ, không chết thì làm gì? Ý của câu này chính là, nếu làm người mà không biết xấu hổ thì chết đi chứ chờ cái gì nữa."
Quý Trường Anh mỉm cười.
Quả nhiên là người có học thức, ngay cả khi mắng chửi cũng uyển chuyển như thế.
Nếu trong bụng không có ba thước mực, thật sự nghe không hiểu lời này, mắng cũng là mắng không bõ công.
Nhưng mà rất rõ ràng, Quý Lộ Viễn đã hiểu.
"Thật là vô nghĩa, mắng người mà còn dài dòng như thế, nếu hắn dùng lời này mắng ta thì cũng mắng không công, ta đều nghe không hiểu."
Chu thị bĩu môi, trong nháy mắt đã mất đi hứng thú.
Bà còn tưởng rằng là chiêu số lợi hại gì nên muốn học một ít!
Không hổ là hai mẫu nữ, suy nghĩ cũng giống nhau.
Lúc chiều Quý Trường Anh không kẹp lấy nhị ca nữa.
Đừng nói là nhị ca, bây giờ cả ba ca ca và một đệ đệ đều vây quanh nàng.
Chỉ sợ nàng động một chút là xách người lên.
Quý Trường Anh thấy bọn họ như vậy cũng không dây dưa.
Nàng cũng không muốn phí lòng nhiệt tình này đâu!
Dọc đường đi ánh mắt của nàng quét quanh dò xét tình hình khắp bốn phía.
Dã ngoại thực sự chính là thiên đường của nàng.
Ven đường cỏ cây xanh tốt, Quý Trường Anh liếc mắt, trong lòng bồi hồi.
Những thứ này chẳng phải đều là thảo mộc bình thường ư?
Không còn dây leo gϊếŧ người, hoa ăn thịt nữa.
Ngay cả những ngọn cỏ khô héo úa kia, nhìn qua cũng khiến người yêu thích.
Quý Trường Anh đi sát ven đường, ngắm nhìn cỏ hoang đất trống ven đường, tâm trạng vô cùng mỹ diệu.
Là người Hoa, quốc gia ẩm thực, từ xưa đến nay chỉ có thứ không ăn được, chứ không có thứ không thể ăn.
Theo ghi chép của 《Trung Hoa thảo mộc》, phần lớn các loại thực vật hoang dã đều có tác dụng dược lý nhất định!
Ánh mắt nàng không ngừng đảo qua ven đường, cho đến khi thấy một loại rau dại có ích.
Đó là ngó sen, tên khoa học là măng đất lông cứng, một loại cây thân thảo lâu năm thường gặp.
Mùa xuân có thể hái lá non, rửa sạch, trộn với nước lạnh, vị thanh mát, hơi chát.
Đáng tiếc bây giờ là mùa thu, nhưng không sao, rễ cây vẫn có thể ăn được.
Quý Trường Anh nhân lúc quan sai không chú ý, chạy đến ven đường cách đó không xa, đào một nắm lớn, hớn hở chạy về đội ngũ.
Hồ thị thấy cảnh này còn tưởng Quý Trường Anh lại "phát bệnh".