Chu Lưu thị nhìn dáng vẻ không tim không phổi của Chu thị, thở dài.
Đại cữu Chu An thân hình vạm vỡ, lấy tay nải trên vai xuống đưa cho Quý Phong Thu: "Muội phu, đây là một chút tâm ý của chúng ta, các con trên đường có thể dùng."
Sau đó lại nhìn về phía Quý Trường Anh và Quý Trường Xuyên, đưa cho hai người kẹo và điểm tâm đã mua, cười ngây ngô xoa đầu bọn họ.
Quý Trường Anh đáp lại đại cữu bằng một nụ cười.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói tức giận của Quý Minh Học: "Các người đúng là ép người quá đáng!"
Quý Trường Anh quay đầu nhìn lại.
Bên cạnh cách đó không xa, Quý Minh Học đang tức giận nhìn nữ tử đứng đối diện Quý Minh Hiên.
Hai mắt Vương Phán Nhi rưng rưng, trên mặt là sự xấu hổ và tức giận không thể che giấu.
Nàng ta nhẹ cắn môi dưới, không chút nhượng bộ nhìn Quý Minh Hiên: "Ngươi phải biết tình hình bây giờ, chúng ta đã không thể nào, bây giờ từ hôn đối với ngươi và ta đều tốt."
"Con người quý ở chỗ tự mình hiểu lấy, chẳng lẽ đến nước này ngươi còn muốn liên lụy Phán Nhi nhà ta sao? Cũng không nhìn lại mình ra sao, cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga? Ta khuyên các ngươi dẹp suy nghĩ này đi! Bây giờ giao ra thϊếp canh, chúng ta còn có thể chấm dứt một cách êm đẹp."
Mẫu thân ruột của Vương Phán Nhi nhìn Quý Minh Hiên, trong mắt chỉ toàn là chán ghét.
Hồ thị cười lạnh: "Không ngờ trước kia ngươi rất biết giả vờ làm người tốt, nhiều năm như vậy mà không nhìn ra các ngươi là phân lừa có bề ngoài sáng bóng, còn bên trong đã nát thối! Thật sự tưởng mình được nhiều người tha thiết lắm sao?"
"Hiên Nhi, con nói xem thế nào?"
Quý Minh Hiên ngẩng đầu nhìn Vương Phán Nhi, hai mắt nàng ta rưng rưng, nhìn hắn ta như có vẻ tức giận oán tránh.
Quý Minh Hiên cười tự giễu: "Nương, người có mang theo thϊếp canh không?"
Hồ thị vừa nhận tay nải từ thị nữ, liền lấy ra thư tín từ bên trong đưa qua: "Ta vốn định chờ thời cuộc lắng xuống bớt rồi mới bàn bạc tiếp, không ngờ..."
Nói rồi, bà ấy lạnh lùng nhìn mẫu nữ nhà họ Vương.
Hai gia tộc vốn có giao hảo nhiều năm, nhưng nay lại trở mặt thành thù.
Gia tộc họ Vương nay đã sa cơ lỡ vận, Hồ thị cũng không muốn dây dưa thêm.
Chỉ là hiện tại thời cuộc chưa ổn định, bà ấy không muốn lo nghĩ đến chuyện này, định đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống rồi mới gửi thư từ.
Không ngờ chỉ sau hai ngày, họ Vương đã vội vã đến từ hôn, còn nói những lời cay nghiệt.
Người vừa đi, trà đã nguội lạnh.