Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)--------------------------------------------- Đến hẹn lại lên, các nàng còn nhớ QQ hơm, QQ thi xong rồi nè...hihi...kì này chắc QQ không có bận gì hết nên sẽ đăng đều 1c/1 tuần vào CN mỗi tuần nhé, như một lời cảm ơn các nàng đã ủng hộ QQ! Chúc các nàng Giáng sinh an lành, ấm cúng và hạnh phúc nhé!! Love all!!! ------------------------------------------- Vốn dĩ, Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm qua mấy ngày nữa sẽ đi huyện một chuyến. Tuy nhiên, kế hoạch nhanh chóng thay đổi. Đồng chí Trần Thanh Phong quyết đoán nắm bắt cơ hội lần này, không chỉ đạt được mục tiêu nhỏ "Đi huyện", còn được mẹ hắn Trần đại nương cho thêm một khối tiền.
Hai người họ không hề cảm thấy xấu hổ khi đòi tiền từ trưởng bối mà còn trong bình tĩnh lộ ra chút phấn khích.
Sáng sớm, Trần Thanh Phong đi tìm Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm rất ít khi ra cửa, ngay cả túi cũng không có, nhưng không việc gì, Trần Thanh Phong lại có. Lúc trước, hắn học trung học, đại tỷ Trần Hồng đưa cho hắn. Mặc dù là sau này không được học tiếp, hắn cũng để lại cho mình xài, không đưa cho bất luận kẻ nào.
Khương Điềm Điềm dứt khoát đưa tiền cùng phiếu cần dùng cho Trần Thanh Phong, trên người chỉ chừa một khối tiền chuẩn bị cho tình huống phát sinh.
Tuy rằng Trần Thanh Phong đã lớn như vậy rồi, nhưng thật ra trên người hắn chưa bao giờ cầm nhiều tiền thế này, chỉ cảm thấy, trong lòng khẩn trương hề hề
(cực kỳ). Hắn nhìn lướt qua Khương Điềm Điềm thấy cô cầm một đống đồ dày, hỏi: "Đây là cái gì a?"
Khương Điềm Điềm không gạt Trần Thanh Phong, chỉ nói: "Đây là chứng từ xác minh của đại đội, đồ hữu dụng với em."
Cho dù cô không nói, thì Trần Thanh Phong cũng sẽ biết được. Dù sao, cha hắn Kế toán Trần công tác ngay tại đại đội, quan hệ cùng Đại đội trưởng lại tốt, loại sự tình này căn bản không giấu được.
Mặc dù, Khương Điềm Điềm không giải thích gì thêm, Trần Thanh Phong cũng sẽ không hỏi nhiều. Ngược lại, có chút khoe khoang lấy từ trong túi ra hai quả trứng gà.
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Cô vui vẻ: "Lợi hại nha! Trứng gà nhà anh, sắp bị anh trộm sạch đi?"
Nói như vậy, Trần Thanh Phong mới không thừa nhận đâu!
Hắn phản bác: "Sao lại bảo là trộm ah? Đây là mẹ anh cho đấy."
Trần Thanh Phong bổ sung: "Bà đưa cho chúng ta ăn trưa, tuy rằng trứng gà rất quan trọng, Nhưng nếu có thể giảm ít đi chi tiêu, đó có nghĩa là tiết kiệm được một khoản a."
Khương Điềm Điềm không hiểu cảm giác này cho lắm, nhưng cũng không gây trở ngại cô vô cùng cao hứng: "Đại nương thực tri kỷ."
Hai người đi ra cửa, Trần Thanh Phong nhìn thấy cháu trai đang đi tới, hắn khoát tay, đem người gọi tới, nói: "Thúc nói với con những gì, đều nhớ kỹ chưa?"
Đại Hổ chạy nhanh tới, gật đầu, nuốt một ngụm nước miếng không hề tồn tại, nói: "Con nhớ rõ."
Trần Thanh Phong gật gật đầu, lại dặn dò: "Chúng ta không ở nhà, tụi con bên này nhớ giúp tiểu thẩm con trông coi nhà cửa một chút."
Đại Hổ lại nhanh nhảu gật đầu, đây là điều phải làm ah, mẹ nó nói rồi, không thể để người ngoài cướp phòng ở này. Đây là của Trần gia bọn họ.
Nó thực kiên định, đáp: "Tiểu thúc, tiểu thẩm yên tâm, con cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."
Trần Thanh Phong mỉm cười: "Giỏi."
Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm lần này cũng không mượn xe trâu của công xã mà tự mình đi, bất quá đại khái là có Trần Thanh Phong ở bên, nên Khương Điềm Điềm không cảm thấy đường núi có bao nhiêu khó đi. Dọc đường đi, Trần Thanh Phong liên tục nói với cô về điều này điều nọ, những điều đó khiến cô cảm thấy khá mới lạ.
Trần Thanh Phong: "Thời điểm anh học sơ trung ở công xã, mùa hè thì còn hoàn hảo, mùa đông trời còn chưa sáng đã phải dậy, đi bộ đến trường. Con đường này anh ước chừng đã đi được hai năm, nhắm mắt cũng có thể đi đến công xã."
Khương Điềm Điềm nhìn đường núi nhấp nhô, tưởng tượng một chút về tiểu Trần Thanh Phong vì đọc sách, trời còn chưa nhú đã phải ra cửa, cô đau lòng nói: "Thật vất vả cho anh nga."
Trần Thanh Phong lắc đầu: "Kia vất vả gì a? Tất cả mọi người đều giống nhau, lại nói, nhiều người còn không có cơ hội đọc sách đâu. Anh có cơ hội này đã là không dễ dàng gì. Thời điểm đó, gia gia nãi nãi anh còn sống, bọn họ thương anh nhất."
Khương Điềm Điềm bật cười, nói: "Em chỉ biết nhà anh nhất định có người cưng chiều anh nhất."
Trần Thanh Phong: "Đó là, gia gia anh nói, vừa nhìn anh đã biết tương lai nhất định có tiền đồ. Cho nên bọn họ kiên trì cho anh cơ hội đi học. Chẳng qua, bọn họ đại khái thật sự không ngờ, mình đã nhìn nhầm. Học cho tốt cuối cùng không xài được gì, anh còn về trồng trọt."
Trần Thanh Phong nói lời này nhưng thật ra không có gì cô đơn, ngược lại cực kỳ bình tĩnh.
Chỉ có điều, Khương Điềm Điềm đã mở to đôi mắt to tròn của mình, phồng má lên nói: "Nói gì vậy, như thế nào sẽ không xài được? Đọc sách nhiều có nhiều tri thức, nói không chừng tương lai liền cùng những người khác không giống nha. Làm người mới không cần tự coi nhẹ mình."
Trần Thanh Phong bật cười, gật đầu: "Em nói phải!"
Hắn thấy cô đáng yêu như vậy, nhịn không được lại duỗi tay xoa xoa đầu cô, nói: "Em không đọc qua sách a, nhưng thật ra từng chữ từng chữ đều rất rõ ràng."
P/s: chỗ này QQ hơi bị lấn cất không biết edit sao cho mượt hết...bản raw là "từ nhân đảo thị nhất lưu nhân nhất lưu nhân", bản dịch "từ nhân nhưng thật ra một hàng một hàng.". Nàng nào có cao kiến chỉ mị dới... Edit by @QuynQuyn175 (wattpad) Khương Điềm Điềm: "Em ở nhà học qua."
Chung quy, cô không thể nói, tiểu thư ta đây còn học cả nhà trẻ, đọc sách đã được mười bốn, mười lăm năm ah!
Chế độ giáo dục hiện tại của các ngươi ah, đọc sách so với ta còn ít hơn.
Theo như QQ tìm hiểu, vào khoảng những năm 60 này thì chế độ giáo dục là 12 năm nha, giáo dục tiểu học nên bắt đầu từ 7 tuổi và kéo dài trong 6 năm. Trường Trung học Cơ sở học trong 3 năm, Trường Trung học Phổ thông là 3 năm, và giáo dục đại học là 4 hoặc 5 năm (tùy theo môn học). Cũng như bây giờ nhưng không có học mẫu giáo, nên Nu9 tính cả time học mẫu giáo nên hơn N9 haha Cô cười hì hì, hỏi: "Vậy thời điểm anh đi học, có nữ hài tử nào xinh đẹp không nha?"
Cô vừa hỏi xong, ánh mắt tử vong lập tức chiếu tướng Trần Thanh Phong. Phàm là hắn nói ra một chút không hợp ý, cô chính là một giây liền táo bạo. Này nhá, cô chính là thích ăn dấm chua như vậy đó.
"Nói đi, nói đi." Đôi tay nhỏ bé của Khương Điềm Điềm lắc lắc tay hắn.
Trần Thanh Phong: "Anh cũng không có ấn tượng gì, ở ban anh cũng không có bao nhiêu nữ hài, anh đã quên họ gọi là gì, dài ngắn như nào rồi."
Khương Điềm Điềm mỉm khóe miệng, đôi mắt to long lanh: "... Nga."
Trần Thanh Phong bật cười: "Tiểu giấm chua."
Khương Điềm Điềm: "Anh nói xấu người ta nga!"
"Mới không phải, này không phải nói xấu."
"Chính là vậy nha."
Hai người, ta một lời ngươi một lời, cứ như vậy thời gian trôi qua rất mau, chẳng mấy chốc đã đến công xã, Khương Điềm Điềm có điểm mệt mỏi, cô nói: "Chúng ta làm sao ngồi xe đi ah?"
Trần Thanh Phong quen thuộc, hắn dẫn Khương Điềm Điềm đi vào bến xe, xe không có ngồi đầy, hiện tại người muốn đi huyện cũng không phải rất nhiều, 5 phân tiền 1 phiếu, tại thời đại này cũng không hề rẻ. Hai người tìm vị trí sát nhau cùng ngồi xuống, Trần Thanh Phong nói: "Em nếu cảm thấy không thoải mái, liền mở cửa sổ ra một khe nhỏ để thở."
Khương Điềm Điềm nhu thuận gật đầu: "Tốt."
Cô đương nhiên là không say xe rồi, nhưng mà nghĩ lại, tình hình giao thông ở thập niên 60, cô lại không dám chắc, chính mình nhất định sẽ không say xe.
Lại qua một hồi lâu chờ hành khách lên xe nhiều một chút, tuy rằng chưa ngồi đầy, nhưng lái xe đã bắt đầu nổ máy. Xe thình thịch một phát, bỗng nhiên lao đi một cách đột ngột. Tựa như ý nghĩ của Khương Điềm Điềm, tình hình giao thông thật sự không tốt lắm. Tốc độ xe rõ ràng không nhanh, xe lại xóc nảy khủng khϊếp.
Đương nhiên, muốn nói say xe, cũng không có.
Thế nhưng, cô không say xe, không có nghĩa là không bị người khác làm cho say xe. Phía sau truyền đến âm thanh nôn mửa, làm trên xe tràn ngập đủ loại mùi hương. Khương Điềm Điềm yên lặng rụt người, nhẹ nhàng đem cửa sổ mở một cái khe hở nho nhỏ. Gió xuân thổi vào, làm tiêu tán mùi hương khó ngửi. Khương Điềm Điềm tự nhủ trong lòng hoàn hảo hiện tại là mùa xuân, nếu mùa hè, sợ là dù mở cửa cũng làm được gì. Cho nên a, mùa hè thật sự không thể ngồi xe được.
Xe đi được nữa giờ, chịu đựng xóc nảy cùng nôn mửa rốt cuộc cũng đến huyện, Trần Thanh Phong nhìn ra Khương Điềm Điềm chịu không nổi loại hương vị này nữa, nhanh chóng đỡ cô xuống xe. Rời xa mùi hương làm con người ta ghê tởm, cuối cùng Khương Điềm Điềm cũng được hít một hơi thật sâu, nói: "Em muốn uống chút nước."
Đương nhiên, hiện tại cũng không phải là đời sau, ngươi nghĩ muốn ở trên đường tùy tùy tiện tiện là có thể mua được cốc trà sữa, đó tuyệt đối không có khả năng. Nghĩ cũng đừng nên nghĩ.
Khương Điềm Điềm rất nhanh nhận ra vấn đề nan giải, cô há mồm hút một ngụm gió, nói: "Được rồi, không uống, đi thôi."
Trần Thanh Phong: "..."
Khương Điềm Điềm: "Em tốt lắm."
Trần Thanh Phong giữ chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nói: "Chúng ta đi khách sạn quốc doanh ăn chút gì đi, bên đó chắc chắn có nước uống."
Nói thật ra, một đường đi tới đây, một ngụm nước cũng không có uống, cho dù là Trần Thanh Phong cũng cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Nếu là dĩ vãng, cho dù khát hề hề, hắn đương nhiên cũng sẽ không tới những nơi như khách sạn quốc doanh. Nhưng là hôm nay không giống.
Hắn của ngày hôm nay không còn là hắn của ngày hôm qua nữa rồi.
"Đi, ăn cơm đi!"
Khương Điềm Điềm: "Được nha!"
Tuy rằng, Trần Thanh Phong học trung học ở huyện, nhưng hắn chưa từng đi vào khách sạn quốc doanh, dù sao, điều kiện gia đình đặt đó, nhà bọn họ ở Phong Thu Đại Đội xem như không tồi so với người ta, nhưng không thể so được với những người lao động sống ở đây được. Chỉ nhìn cách ăn mặc, liền có thể thấy được sự khác biệt.
Tuy nói đều có chỗ vá, nhưng bên một chỗ vá cùng bên tám chỗ vá, chính là cách biệt tựa đất trời vậy.
Trần Thanh Phong: "Trên huyện nơi phồn hoa chính là mấy con phố chung quanh khách sạn quốc doanh, cung tiêu xã, ngân hàng còn có cửa hàng thực phẩm và phụ phẩm
(tạp hóa) đều ở bên cạnh."
Hắn vừa đi vừa giới thiệu, tuy rằng, những nơi này không xíu nào liên quan đến hai người họ, nhưng là đến cũng đã đến, đương nhiên phải giới thiệu tốt tốt một chút nha. Khương Điềm Điềm liếc mắt qua một vòng, tuy nói là huyện, nhưng thoạt nhìn còn không bằng những ngôi nhà ở trang trại trước đây cô xuyên qua.
Cho dù là như vậy, cũng không có biện pháp ngăn cản tiểu Khương Điềm Điềm nhảy nhót.
(chắc là trái tym nhỏ bé của KĐĐ nhỉ) Tâm tình của cô, kỳ thật không tồi nga.
Có đôi khi, hoàn cảnh tốt không tốt không trọng yếu. Quan trọng là..., nhân thư bất thư tâm
(bản raw).
(hình như câu này có nghĩa là người thư thái tất lòng thoải mái. Nếu không phải, mong các nàng góp ý nha) Cô đi theo Trần Thanh Phong, vui vẻ nhìn hết đông sang nhìn tây, trông chẳng khác gì người nhà quê mới lên huyện cái gì cũng chưa thấy qua. Nơi này cùng đời sau rất khác nhau, trên đường không có một chiếc ôtô nào, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy người đạp xe đạp đi ngang, cái đầu kia đúng là rất vênh váo. Tựa hồ có chút đắc ý.
Thời điểm hai người đến khách sạn quốc doanh, bên này tựa hồ mới vừa mở cửa, hàng người xếp hàng chờ đi vào, Trần Thanh Phong chạy nhanh lôi kéo Khương Điềm Điềm cùng nhau lách đi lên.
Nhân viên phục vụ khách sạn quốc doanh, nhân viên bán hàng trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị niên đại này, đều trưng khuôn mặt có chút tiểu quái
(gở) nha.
Khương Điềm Điềm tò mò ngắm, liếc mắt một cái, quả nhiên, thái độ người bán hàng thật không tốt.
Khương Điềm Điềm: "..."
Tuy rằng, mớ tiểu thuyết xuyên qua kia đầu độc cô, nhưng mà điểm này lại không hề sai.
"Em muốn ăn cái gì? Em xem bên kia, hẳn là đồ ăn hôm nay." Trần Thanh Phong nhẹ nhàng huých cánh tay Khương Điềm Điềm một chút, Khương Điềm Điềm đảo mắt qua, đọc lên: "Hồng thiêu nhục
(thịt kho tàu), trứng chiên, khoai tây cắt nhỏ, bắp cải thái sợi. Cơm trắng hai nắm. Bánh bao, cơm trắng một bát hai nắm cơm."
Đường đường là một cái khách sạn quốc doanh huyện, đồ ăn này nọ cũng thật không nhiều lắm a!
Bất quá, Khương Điềm Điềm tầm mắt vẫn là dính chặt vào bảng, cô nuốt nước miếng, nói: "Thời điểm có thịt, ai lại thèm ăn rau a!"
Trần Thanh Phong: "Cũng có đạo lý, chúng ta phải gọi hồng thiêu nhục(thịt kho tàu) cùng trứng chiên. Một người một chén cơm một cái bánh bao, thế nào?"
Khương Điềm Điềm: "Có thể nha."
Người bán hàng rất nhanh lại đây, cô hé ra gương mặt mẹ kế, giống như tang thi phim kinh dị, trong lạnh lùng lộ ra vẻ vênh váo tự đắc: "Muốn ăn cái gì!"
Trần Thanh Phong lập tức gọi đồ ăn, cũng may, lương phiếu bọn họ đủ, không chỉ có đủ, còn dư một ít.
Trần Thanh Phong không chút do dự kiểm tra lương phiếu của mình, nói: "Cho... tôi chín bánh bao thịt, thêm một chén cơm."
Còn lại bao nhiêu phiếu cơm, toàn bộ dùng hết!
- ----------------------------------------
Hẹn các nàng vào CN tuần sau nhé! Pp.!