Một tiếng động kỳ lạ bất chợt vang lên từ đằng xa, Họa Khanh Nhan lập tức bị thu hút sự chú ý. Hắn phóng một luồng linh lực, bẻ gãy một cành cây gần đó, rồi phi thân ra khỏi cửa sổ, đạp lên cành cây lao về phía phát ra âm thanh.
Màn đêm bao phủ phía sau, vầng trăng khuyết trên cao cũng bị mây đen che khuất, không một tia sáng le lói.
Với tốc độ cực nhanh, Họa Khanh Nhan nhanh chóng đến nơi cách đó ngàn dặm, nơi có vẻ như đang có điều bất thường. Nơi đây là vùng ngoại ô, không một bóng nhà, chỉ có những ngọn núi trùng trùng điệp điệp. Trên cây, những con cú mèo kêu lên những tiếng ghê rợn, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào bóng người phía dưới.
Họa Khanh Nhan tập trung nhìn vào bóng đen mờ ảo trước mặt, làn khói đen dày đặc bao trùm lấy thân hình ấy, khiến người ta không thể nhìn rõ dung mạo và hình dáng thực sự của nó.
Họa Khanh Nhan phóng thần thức ra, xác nhận thứ trước mặt chính là tà vật đã hại chết Mộ Thượng An, nhị công tử Mộ phủ.
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Bên kia vẫn chỉ là một màn khói đen dày đặc, mơ hồ mang hình dáng con người, nhưng lại không phải người, không phải yêu, cũng chẳng phải ma, không thuộc về bất kỳ loài nào trong tam giới.
Đối phương không trả lời, chỉ im lặng giơ tay ra, một thanh kiếm cũng được bao phủ bởi làn khói đen xuất hiện trong tay nó.
Bóng đen lao về phía Họa Khanh Nhan với tốc độ cực nhanh, Thanh Phong Tiên Tôn không né tránh, vẫn đứng vững vàng tại chỗ. Hắn chỉ khẽ động ngón tay, uy áp mạnh mẽ của bậc Hóa Thần bỗng chốc tỏa ra từ người Họa Khanh Nhan, bao phủ khắp bốn phía!
Bóng đen chỉ tiến thêm được vài bước, liền bị uy áp kinh người của Thanh Phong Tiên Tôn đánh tan thành mây khói.
Đúng vậy, việc thu phục tà vật nhanh chóng đến vậy đấy.
Họa Khanh Nhan chỉnh lại tay áo, thầm nghĩ: [Được rồi, xong việc. Về ngủ thôi!]
Hắn xoay người định quay về, nhưng khi thần thức bắt gặp Mộ Quân Niên đang ở cách đó ngàn dặm, thân hình hắn khẽ run lên. Nơi đó... dường như cũng đang có gì đó bất thường.
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ còn một tà vật khác nữa sao?
Bên trong quán trọ đã bị khói đen bao trùm, mọi người đều chìm vào giấc ngủ say, không ai biết rằng trong một căn phòng trên lầu hai, lại có một tà vật đêm qua vừa mới hút cạn tinh nguyên của người khác.
Lúc này, không khí trong phòng đã trở nên căng thẳng, Mộ Quân Niên lạnh lùng nhìn "người" đối diện: "Ngươi đã cố tình đợi ta ở đây, sao không hiện nguyên hình?"
Bóng người được bao phủ bởi khói đen kia dường như khẽ cười một tiếng, nó đột nhiên vung tay áo, một làn khói đen dày đặc bốc lên.
Ánh sáng lạnh lóe lên, Mộ Quân Niên vung kiếm chém tan làn khói đen đang lao về phía mình.
Làn khói dày đặc bị chém tan, rít lên lao qua người hắn. Mọi thứ xung quanh đột nhiên thay đổi.
Cảnh vật trong phòng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một căn phòng nhuộm màu đỏ hồng lãng mạn.
Những ngọn nến đỏ rực rỡ cháy sáng trên bục cao, trên bàn bày biện đĩa trái cây dán chữ "Hỷ". Qua lớp màn che mỏng manh, thấp thoáng bóng dáng một tân nương mặc hỷ phục đang ngồi trên giường.