Chương 15: Chiếu cố người bệnh

Edit: ThienY0506

Beta: Kimochi175

==================

Màn đêm buông xuống, gió lạnh thấu xương. Sơn động u ám ngăn cách gió tuyết bên ngoài, chỉ ẩn ẩn nghe thấy tiếng gió gào thét. Họa Khanh Nhan phóng ra một hoả cầu chiếu sáng một khoảng.

Thanh Phong Tiên Tôn đặt Mộ Quân Niên đang hôn mê nằm thẳng, nhìn thấy khắp người y đều là vết thương, bất giác nhíu mày. Họa Khanh Nhan hắn vẫn không nhịn được mà ra tay, kiếp trước hắn phải cắn chặt răng mới mạnh mẽ khắc chế được ý muốn đến cứu người.

Mà bây giờ được sống lại, hắn tận mắt nhìn thấy Mộ Quân Niên thống khổ giãy dụa dưới móng linh thú, đối mặt với cảnh tượng như thế, hắn sao có thể lại nhẫn tâm mặc kệ y một lần nữa?

Hắn rốt cuộc vẫn xem nhẹ chính mình.

Hai linh thú đã bị Họa Khanh Nhan thu phục, ghé vào cửa động nức nở, thuận tiện che đậy chút gió lạnh.

Trong động cực kỳ yên tĩnh, Họa Khanh Nhan lấy dạ minh châu mà mình mang theo ra để chiếu sáng, cởi đai lưng Mộ Quân Niên, xem xét thương thế của y.

Xiêm y Mộ Quân Niên đều đã bị máu tươi nhiễm hồng, tầng tầng máu tươi được cởi bỏ, lộ ra miệng vết thương dữ tợn bên trong. Cho dù kiếp trước sớm đã gặp qua thảm trạng như này của y, đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Họa Khanh Nhan vẫn nhịn không được hít sâu một hơi.

Đầu ngón tay hắn run rẩy vén vài sợi tóc đen dính máu trước người Mộ Quân Niên, hắn nhìn vết thương máu thịt mơ hồ trên ngực y, hô hấp nháy mắt trầm trọng hơn. Họa Khanh Nhan tựa hồ muốn đυ.ng vào, nhưng lại sợ làm đau y, không dám chạm đến.

Hai linh thú ngoài động kia, lúc hắn thu phục bọn nó quá nương tay rồi!

Cho dù là linh thú ngàn năm đã khai thần trí, trong xương cốt vẫn giữ bản tính hung tàn.

Nếu không phải trong thân thể Mộ Quân Niên có huyết mạch của Toàn Cơ phu nhân, khi cùng linh thú giao thủ vô hình áp chế bọn nó, chúng nó sợ là đã sớm xé nát Mộ Quân Niên ở khoảnh khắc nhìn thấy y phá trận.

Lúc Mộ Quân Niên phá trận đã chảy máu, linh thú ngửi ra huyết mạch của chủ nhân khi trước, hưng phấn đến nổi cơn điên, mất đi suy nghĩ.

Thấy máu liền trở nên điên cuồng, là bản năng của thú, trong xương cốt toát ra sự hung tàn.

Chủ nhân mất đi, tuy nàng đã áp chế bọn chúng, nhưng khế ước bên trong huyết mạch vẫn chưa hoàn chỉnh. Chỉ cần linh thú muốn giải khế ước, chúng nó gϊếŧ chết chủ nhân mới, phá vỡ khế ước, thoát khỏi trói buộc.

Sau khi Mộ Quân Niên bị thương, một trong hai con linh thú hiển nhiên đã có ý muốn gϊếŧ y.

Đầu ngón tay Họa Khanh Nhan ngưng tụ ra linh lực ôn nhuận, chậm rãi rót vào cơ thể Mộ Quân Niên. Phiền muộn dần dần nhiều lên trong lòng Thanh Phong Tiên tôn.

Hoá ra dù được sống lại, vạn sự vạn vật đều sẽ không hoàn toàn tương đồng với kiếp trước. Khi hắn cứu Mộ Quân Niên, chọn người nhận nuôi y, mọi chuyện đều lặng lẽ xảy ra thay đổi.

Kiếp trước Mộ Quân Niên vẫn chưa chọc giận linh thú, chưa làm nó nổi lên sát ý.

Trong lúc Họa Khanh Nhan rót linh lực vào người y, Mộ Quân Niên đồng thời sử dụng huyết mạch Ma tộc tự chữa cho mình.

Hắc khí cuồn cuộn quanh quẩn, chầm chậm chữa trị vết thương. Hoạ Khanh Nhan nghĩ nghĩ, Mộ Quân Niên có thể bị thương nặng, nhưng không mất mạng được.

Sau khi vết thương ngừng chảy máu, có linh lực của Thanh Phong Tiên Tôn trợ giúp, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ dần dần khép lại.

Họa Khanh Nhan vô thức nhẹ nhàng thở ra, đang định thu tay, lại đột nhiên bị người bắt lấy.

“Sư tôn……” Mộ Quân Niên không biết tỉnh từ khi nào, nắm chặt tay Họa Khanh Nhan, đáy mắt một mảnh âm trầm.

Họa Khanh Nhan nhìn vào mắt y, tim bỗng dưng nhảy lên.

“Ngươi……”

Hắn vừa nói một chữ, Mộ Quân Niên liền khàn khàn cất tiếng hỏi hắn: “Sư tôn…… Đang làm cái gì?”

“Thế ngươi……” Họa Khanh Nhan rũ mắt, lại nhìn phải nơi không nên nhìn, nơi đó lộ ra tảng lớn da thịt khiến Hoạ Khanh Nhan nhìn đến mức hơi khó thở.

Vết thương trên người Mộ Quân Niên đã lành hẳn, chỉ để lại vết sẹo hồng nhạt. Còn có máu đỏ tươi dính trên cơ bụng đánh thẳng vào thị giác hắn.

Rõ ràng khi trước hắn chữa thương cho Mộ Quân Niên không hề có cảm giác gì. Nhưng y vừa tỉnh lại, hơi thở trong không khí đều phảng phất thay đổi hương vị.

Đặc biệt là giờ phút này, Mộ Quân Niên giãy giụa ngồi dậy, xiêm y lỏng lẻo trượt xuống, vân da trên bụng rõ ràng…… Khung cảnh như thế, dù là Hoạ Khanh Nhan luôn thanh tâm quả dục cũng không khỏi nóng lên, hai má phủ một rặng hồng.

Họa Khanh Nhan gian nan nói: “Chữa, thương.”

Chú ý tới tay mình còn đặt trên người Mộ Quân Niên, Hoạ Khanh Nhan giống như bị bỏng mà rụt tay lại, xấu hổ ho một tiếng: “Khụ, chuyện đó...... bên ngoài trời giá rét, xiêm y ngươi bị máu thấm ướt, mau đi đổi…... đừng để bị lạnh.”

Mộ Quân Niên chậm rãi buông tay sư tôn ra, rũ mắt lên tiếng: “Vâng.”

Tầm mắt Họa Khanh Nhan mơ hồ, hoàn toàn không dám nhìn Mộ Quân Niên. Hắn giả vờ trấn định, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Ngươi có mang theo quần áo không?”

Mộ Quân Niên nhìn chăm chú sư tôn. Thật lâu sau, y mới rũ mắt chậm rãi nói: “Túi giới tử chứa quần áo của ta ở trong tay áo……”

“Ừm?” Họa Khanh Nhan mông lung chớp mắt, mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, đồ đệ muốn hắn tìm túi giới tử, đem ra ngoài.

Muốn tìm túi giới tử trong phần y phục đầy máu tươi này tất nhiên sẽ có lúc chạm vào thân thể y. Họa Khanh Nhan rối rắm tự hỏi trong lòng rất nhiều, thời gian bên ngoài chỉ vừa qua một cái nháy mắt. Hắn khắc chế chính mình, cứng đờ vói vào trong tay áo của Mộ Quân Niên, cẩn thận cố gắng không chạm vào vết thương của Mộ Quân Niên.

Hắn tìm túi giới tử chỉ trong chốc lát, Họa Khanh Nhan thử dò hỏi: “Muốn ta cởϊ qυầи áo giúp ngươi không?”

“Không cần……” Mộ Quân Niên hít một hơi, phí rất nhiều sức mới áp chế được cảm xúc cuồn cuộn dâng lên.

Y chậm rãi mở miệng nói: “Ta tự mình làm là được.” Nói xong lại ho ra một ngụm máu.

Họa Khanh Nhan lập tức bị doạ, kinh hoảng nói: “Ngươi như vậy mà còn cậy mạnh? Ta vẫn nên giúp ngươi thôi.”

Mộ Quân Niên im lặng gật gật đầu, dựa vào vách đá, tùy ý sư tôn.

Họa Khanh Nhan thật cẩn thận nắm góc áo Mộ Quân Niên. Tầng tầng xiêm y bị máu tươi làm dính lại, thật sự rất khó cởi. Áo Mộ Quân Niên trượt xuống, lộ ra cánh tay cơ bắp rắn chắc. Họa Khanh Nhan liếc qua, tâm thần liền hỗn loạn.

Cũng không phải chưa từng nhìn…… Nhưng đều là nhìn lúc mây mưa ở Vu Sơn Điện, hiện giờ chỉ đơn thuần là thay y phục lại làm suy nghĩ của hắn loạn cả lên, đến cả tim cũng phát run.

Đầu ngón tay vô ý chạm vào thân thể Mộ Quân Niên, hắn hơi rụt tay lại. Vết thương của Mộ Quân Niên đã kết vảy, áo dính vào miệng vết thương, chỉ cần nhẹ nhàng chuyển động sẽ xé rách nó khiến máu chảy ra. Ngực Họa Khanh Nhan bỗng nhiên cứng lại, đừng ở đó không dám tiếp tục.

Mộ Quân Niên hô hấp hơi khó khăn, y nâng mí mắt lên, thấy sư tôn khẩn trương lo lắng, nhịn không được muốn vuốt ve gương mặt kia. Tay vươn ra được một nửa, y bỗng nhiên nhớ lại, ngừng động tác.

Y đã quên, đây không phải kiếp trước. Một đời này làm đệ tử, chưa từng lộ ra sự tối tăm trước mặt sư tôn.

Y không thể…… không thể làm ra bất kỳ hành động thất lễ nào với hắn.

Tay Mộ Quân Niên cứng đờ trong chớp mắt, rồi không dấu vết mà chuyển hướng, dừng ở góc áo nơi sư tôn đang nắm. Y nặng nề nói: “Không sao, sư tôn, ta không đau.”

Mộ Quân Niên dứt lời, dùng sức cởϊ áσ ra. Miệng vết thương lại rỉ máu, y không để ý, đến cả một tiếng rên cũng không có.

Họa Khanh Nhan nhìn mà ngực tê rần, vội vàng thi triển linh lực rót vào trong thân thể y, cầm máu chữa thương cho y. Mộ Quân Niên tùy tiện dùng khiết tịnh thuật rửa sạch vết máu trên người. Lục phủ ngũ tạng y đều bị tổn thương nghiêm trọng, làm hết những việc này thật sự đã rút hết sức lực của y.

Mộ Quân Niên nghiêng về phía trước, trán đặt trên vai sư tôn.

Họa Khanh Nhan đột nhiên bị y dựa, thân hình cứng đờ. Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp mang theo mệt mỏi của Mộ Quân Niên, “Xem ra vẫn phải làm phiền sư tôn, giúp ta mặc quần áo……”

Hơi thở Mộ Quân Niên nóng bỏng phả lên cổ hắn. Cơ thể Họa Khanh Nhan cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

Thật ra hắn rất mẫn cảm, Thanh Phong Tiên Tôn cảm thấy dù là bên tai hay cổ, nơi nào cũng đều được bao phủ bởi hơi thở ấm áp của Mộ Quân Niên.

“Không…… không có việc gì.” Họa Khanh Nhan thậm chí còn nói lắp, hắn bất lực giơ tay lên, không biết nên bắt đầu từ đâu. Sư tôn thẳng lưng, để Mộ Quân Niên dựa vào người mình, không cho đồ đệ bị va vào tường đá phía sau.

Hắn dứt lời, chịu đựng ngứa ngáy bên tai, động tác cứng đờ cầm y phục mới bên cạnh khoác lên người y.

Lấy góc nhìn Họa Khanh Nhan chỉ có thể nhìn thấy cái lưng thẳng tắp của Mộ Quân Niên, còn lại đều lúc ẩn lúc hiện.

Họa Khanh Nhan nói: “Ngươi…… Nâng tay một chút.”

Mộ Quân Niên dựa vai sư tôn, nhỏ giọng trả lời. Y rũ mi mắt che giấu cảm xúc xao động. Một lúc sau y mới nghe lời nâng tay lên, thuận tiện cho sư tôn luồn ống tay áo.

Mộ Quân Niên ngửi mùi hương dễ chịu trên người sư tôn, nhắm hai mắt lại.

Nếu…… thời gian có thể ngừng lại, y dựa vào sư tôn, người cũng ôm y, thì thật tốt.

Mùi hương trên người Thanh Phong Tiên Tôn giống như tuyết đầu mùa đông, cũng giống như hoa đào nở rộ khi trời đông giá rét qua đi.

Mang theo thơm ngọt lạnh lẽo, lại mang theo chút hương thơm khiến người say mê.

Mộ Quân Niên nắm tay lại, tựa hồ muốn ôm trọn eo sư tôn, chạm vào người hắn.

Nếu có thể…… y thật muốn cứ như vậy, vĩnh viễn giam cầm sư tôn trong l*иg ngực, không cách nào chia lìa.

*

Từ xưa đến nay, đừng nói Thanh Phong Tiên Tôn thay y phục giúp người khác. Ngay cả y phục của bản thân hắn cũng thay không được, còn phải giúp Mộ Quân Niên khắp người đầy vết thương, nghề sư tôn thật khổ mà. Họa Khanh Nhan sợ mình sẽ làm đau y.

Thanh Phong Tiên Tôn ngây thơ không biết giờ khắc này cảm xúc trong lòng Mộ Quân Niên đã cuộn trào mãnh liệt. Hắn thậm chí còn lo là mình hỏng mất rồi: Quần áo ngày xưa sao lại thế này? Phiền toái đến vậy!

Đai lưng có thắt thế nào cũng không được!

Họa Khanh Nhan dứt khoát buộc đai lưng thành nút thắt. Lăn lộn một trận, trán hắn đã thấm ra ít mồ hôi.

Hồi lâu sau, Họa Khanh Nhan nhận ra Mộ Quân Niên đã rất lâu không hề lên tiếng. Thanh Phong Tiên Tôn nghi hoặc, có phải y lại hôn mê rồi không? Nghĩ thế, Họa Khanh Nhan lập tức đỡ eo Mộ Quân Niên, kéo y rời khỏi người mình.

Thiếu niên nhắm chặt hai mắt, tim Họa Khanh Nhan đập lệch một nhịp: Mộ Quân Niên lại hôn mê rồi……