Chuyển ngữ: Trầm Yên ..........................................................
Tuyết Mãn Trang bị Thẩm Cố Dung bóp cổ đến phát nôn, chíp chíp khóc lóc cực kỳ bi thảm.
Mục Trích ngẩn ngơ sửng sốt hồi lâu, cuối cùng mới luống cuống tay chân tiến lên, trước khi Tuyết Mãn Trang đạp móng vuốt hồn lên Tây Thiên thành công giải cứu hắn ra.
Mái tóc bạc của Thẩm Cố Dung rối tung, viền mắt đỏ hồng, bởi vì băng tiêu rơi xuống, đôi mắt mông lung không nhìn thấy đồ vật của y trở nên tan rã mất hồn.
Mục Trích bưng Tuyết Mãn Trang rảo bước ra khỏi phòng, nhân thời gian đưa Tuyết Mãn Trang về phòng Ngu Tinh Hà, hắn cũng phải bình tĩnh một chút.
Chờ tới khi hắn lần nữa điều chỉnh tốt cảm xúc quay trở về, Thẩm Cố Dung đã không còn ở Tụ Linh Trận, Mục Trích nhìn lướt qua, phát hiện chăn gấm trên giường đã nổi lên một cục.
Mục Trích: "......"
Mục Trích đóng cửa cẩn thận, vén màn giường lên nhẹ giọng nói: "Sư tôn?"
Sư tôn không hé răng, trong lòng phát điên: [ Ta không phải sư tôn ngươi! Sư tôn ngươi chết rồi! ]
Mục Trích nhịn xuống ý cười, bất giác mềm giọng, tựa như dỗ dành đứa bé: "Ta đã nhờ Ly Tác sư huynh đi tìm đại sư huynh, hẳn là không lâu nữa hắn sẽ trở về."
Thẩm Cố Dung vẫn không chịu ra.
Mục Trích cũng không nóng nảy, ngồi một bên kiên nhẫn chờ đợi, nghe sư tôn hắn giãy giụa trong lòng.
[ A a a! Mất mặt quá! Để ta đi chết đi! ]
[ Mất mặt chỗ nào? Ta cũng không muốn như vậy! Muốn trách phải trách thứ quái dị Tuyết Mãn Trang kia! Nếu không vì hắn sẽ không thể nào xảy ra việc này! ]
[ Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Mục Trích nhìn thấy hết rồi! Liệu hắn có khinh thường sư tôn ta đây hay không? ]
[ Mặc kệ hắn, ta đã mất mặt trước mặt hắn nhiều lần như vậy rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng vấn đề gì. ]
Mục Trích: "......"
Sư tôn hắn thật ra cũng rất biết tự mình hiểu lấy.
Thẩm Cố Dung co ro trong chăn một lúc, có lẽ cảm thấy bên trong nóng bức bí bách quá, nghĩ bản thân mất mặt nhiều lần rồi nên y hoàn toàn nhận mệnh, cuối cùng chậm chạp vươn cánh tay như ngó sen ra, nhẹ nhàng xốc lên một góc chăn gấm, giọng nói khàn khàn: "Ta...... Ta không tìm thấy băng tiêu."
Giọng nói mềm mại non nớt của Thẩm Cố Dung khiến lòng Mục Trích mềm nhũn: "Ta tìm giúp người."
Thẩm Cố Dung rầu rĩ nói: "Ừm."
Lại phủ góc chăn xuống.
Mục Trích chưa từng gặp ai có tính cách đối lập như vậy, nếu không phải chính mắt thấy tận tai nghe, hắn sẽ không dám tin Thánh quân cao ngạo tự phụ không ai bì nổi trong mắt mọi người lại có dáng vẻ sau lưng khiến người ta sinh lòng trìu mến như vậy.
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip Nhưng chỉ cần cẩn thận hồi tưởng, có lẽ do trước kia bởi vì Mục Trích chán ghét sợ hãi Thẩm Cố Dung, nên bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt này, chứ thật ra sư tôn hắn cũng không khó tiếp cận như vẻ bề ngoài.
Có điều cũng đúng, một người đang ngủ trên giường còn lăn được xuống đất, lúc nói mớ thì gọi mẫu thân, bản tính có thể đoan trang được đến đâu?
Mục Trích tìm thấy băng tiêu trong Tụ Linh Trận, đi đến bên giường, đặt băng tiêu trên giường.
Rất nhanh sau đó, một bàn tay vươn ra từ trong chăn, sờ soạng hai cái, bắt được băng tiêu lại rụt trở về.
Trong chăn gấm vang lên tiếng sột soạt, có lẽ là Thẩm Cố Dung đang tự mình đeo băng tiêu.
Mục Trích kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau, Thẩm Cố Dung lại xốc chăn lên thở hổn hển, nhỏ giọng nói: "Có quần áo không?"
Mục Trích lắc đầu, hắn cho rằng Ly Tác chỉ dẫn mình đi chơi nửa ngày rồi về, căn bản không nghĩ tới chuyện đem theo quần áo tắm rửa.
Thẩm Cố Dung lại đóng chăn vào.
Khi Mục Trích đang tự hỏi có nên đi tìm Ngu Tinh Hà mượn quần áo hay không, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Ôn Lưu Băng chau mày đi vào: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
Mục Trích giải thích ngắn gọn một lượt, Ôn Lưu Băng hơi nhướng mày, đi đến bên giường, không chút nghĩ ngợi giơ tay xốc chăn gấm lên.
Thẩm Cố Dung: "......"
Mục Trích: "......"
Thẩm Cố Dung không mặc gì cả, mái tóc bạc dài hơn người xõa tung, che khuất thân thể y. Y vốn đã cuộn tròn thành một đoàn, vật bảo hộ duy nhất đột nhiên biến mất, cả người run lên, ngạc nhiên mở đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía người vừa tới.
Lại là nghịch đồ Ôn Lưu Băng không hành động giống con người này!
Ngay cả khi nhìn Thẩm Cố Dung trong dáng vẻ trẻ nhỏ, Ôn Lưu Băng vẫn không thay đổi sắc mặt, giống như việc sư tôn hắn là người hay là chim đều không khác biệt gì.
Thẩm Cố Dung luống cuống tay chân bò vào góc giường, hai mắt rưng rưng sắp khóc tới nơi.
Y hoàn toàn không nhịn nổi nữa, trừng mắt nhìn Ôn Lưu Băng, nổi giận mắng: "Thứ hỗn trướng!"
Nhưng Thẩm Cố Dung hiện tại còn quá nhỏ, nhỏ hơn cả Mục Trích, viền mắt phiếm hồng, mắng người bằng chất giọng thanh thanh non nớt không có nửa phần uy hϊếp, ngược lại còn khiến người ta có xúc động muốn bóp bóp gương mặt nhỏ nhắn của y.
Ôn Lưu Băng phát hiện sư tôn nhà mình không bị thương, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó giải thích: "Hóa hình dựa vào linh lực phượng hoàng vốn đã rất dễ xuất hiện vấn đề, sư tôn không cần lo lắng, khi trở lại Ly Nhân Phong để Lâu sư bá nhìn qua là không sao nữa rồi."
Thẩm Cố Dung đoạt chăn về, lại trốn vào trong.
Ôn Lưu Băng vỗ vỗ chăn, đứng dậy đi ra ngoài, một lúc lâu sau mới trở lại, trong tay còn cầm theo một bộ quần áo trẻ con.
Thẩm Cố Dung buồn không thở nổi, vốn đang lén xốc góc chăn lên định thở một hơi, chợt nghe thấy tiếng bước chân không kiêng nể gì kia, lập tức lại rụt về.
"Sư tôn, con đã sai người điều tra thẻ tre kia, tám phần là ba ngày sau sẽ có tin tức." Hắn đặt quần áo ở bên giường, nói: "Sư tôn thay xong quần áo rồi con theo mọi người cùng về Ly Nhân Phong."
Tính tình Ôn Lưu Băng ngay thẳng đến ngốc nghếch, Thẩm Cố Dung cảm thấy mình có chín cái mạng cũng không đủ để tức giận với hắn.
Cứ như vậy một hồi lâu, cuối cùng Thẩm Cố Dung đã điều chỉnh tốt tâm trạng, tiêu bớt tức giận, y rầu rĩ lên tiếng: "Được, ngươi đi ra ngoài."
Hiện tại vì kế hoạch, cũng chỉ đành mau chóng trở về tìm Hề Cô Hành và Lâu Bất Quy.
Ôn Lưu Băng gật đầu một cái, đi ra ngoài cửa, thuận tiện xách theo Mục Trích đang ở một bên chờ giúp sư tôn mặc quần áo ra ngoài.
Mục Trích: "......"
Thẩm Cố Dung thật sự bị nghẹn hỏng, nghe xung quanh không còn âm thanh, như linh thú nhỏ lén xốc góc chăn lên quan sát.
Chờ đến khi xác định được trong phòng không một bóng người, y liền vén chăn ra, thở dồn dập mấy hơi, lúc này mới thấy thoải mái.
Quần áo trẻ con thường đủ mọi màu sắc hoa hòe lòe loẹt, bộ Ôn Lưu Băng tiện tay lấy cũng vậy, chiếc áo ngoài màu vàng nhạt khiến Thẩm Cố Dung tự nhiên thèm ăn trứng gà xào.
Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm bắt bẻ, Thẩm Cố Dung tay chân vụng về cầm quần áo mặc lên người.
Bận rộn lúc lâu, cuối cùng cũng mặc xong.
Bên ngoài, Ôn Lưu Băng đang nói chuyện với Ly Tác, giọng nói của Ly Tác nghe qua vô cùng vui mừng.
"Tam Thủy sư huynh muốn cùng bọn đệ về Ly Nhân Phong?" Ly Tác nói: "Trước kia không phải huynh nói không có chuyện quan trọng sẽ không quay về sao?"
Ôn Lưu Băng khoanh tay dựa vào khung cửa, nói: "Hiện tại sư tôn hóa hình gặp vấn đề, để ngươi đưa người trở về ta không yên tâm."
Ly Tác nghiêng đầu, nghi hoặc nói: "Thánh quân hóa hình?"
Đúng lúc này, cánh cửa phía sau Ôn Lưu Băng đột nhiên nhẹ nhàng bị mở ra, một đứa nhỏ mặt không cảm xúc, băng tiêu cột trên mắt, mặc quần áo màu vàng nhạt đi từ bên trong ra.
Ly Tác nhìn y, lại nhìn Ôn Lưu Băng, một suy nghĩ điên rồ đột nhiên hiện lên trong đầu.
Hắn hoảng sợ nói: "Thánh...... Thánh Thánh Thánh......"
Ôn Lưu Băng mặt không đổi sắc: "Ừ, là sư tôn."
Ly Tác suýt nữa ngã oạch.
Nếu Thánh quân khôi phục hình người, mà bọn họ đã nhìn thấy Thẩm phượng hoàng và Thẩm chim non..... Liệu có bị diệt khẩu hay không?!
Thẩm Cố Dung tức giận đá một chân vào Ôn Lưu Băng.
Ôn Lưu Băng cũng không cảm thấy đau, khom lưng ôm Thẩm Cố Dung vào lòng, nói: "Đi thôi, về trước đã."
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip Bởi vì thủy quỷ biến mất, Phù Hiến Thành bắt đầu lục tục tổ chức tiết Hoa Triêu tiếp, Ôn Lưu Băng mắt nhìn thẳng, dẫn theo mấy người một đường ra khỏi thành.
Ly Tác mỗi tay dắt một bánh trôi nhỏ, Ngu Tinh Hà nhảy nhót, nghi hoặc hỏi: "Sư huynh, đứa bé kia là ai vậy?"
Ly Tác ho khan một tiếng, hàm hồ nói: "Khụ, kia cái gì.... Là ai kia."
Ngu Tinh Hà nghe không rõ: "Gì cơ ạ?"
Mục Trích nhàn nhạt nói: "Đừng tò mò chuyện của người khác, lo cho mình là được rồi."
Ngu Tinh Hà nghệt miệng, đành phải thôi không hỏi nữa, nhưng tầm mắt vẫn đảo quanh cơ thể Thẩm Cố Dung.
Thuận lợi ra khỏi Phù Hiến Thành, trên không trung, từng đợt mưa nhỏ tí tách rơi xuống.
Ôn Lưu Băng khởi động một đạo kết giới hộ thể, ngăn cách màn mưa đầy trời bên ngoài, Thẩm Cố Dung được Ôn Lưu Băng ôm vào lòng, nghe tiếng mưa xuân đến mơ màng sắp ngủ.
Nhưng còn chưa ngủ hẳn, y đột nhiên cảm giác được một ánh mắt cách đó không xa nhìn về đây, chứa sát ý khó mà bỏ qua.
Thẩm Cố Dung loáng cái mở mắt, còn chưa kịp phản ứng, Ôn Lưu Băng đã rút Lan Đình Kiếm ra.
Dưới cây dâu cách đó không xa, một người mặc áo đen ngăn cản đường đi, ánh mắt thấp thoáng dưới mành nón to rộng chứa sát khí dày đặc.
Ôn Lưu Băng đối mặt với hắn, lạnh lùng nói: "Yêu tộc nắm bắt tin tức cũng nhanh đấy, nhưng không biết các ngươi có lá gan dám ra tay hay không."
Yêu tộc mặc đồ đen kia một câu vô nghĩa cũng không nói nhiều, hóa thành một con báo đen lớn tại chỗ, gầm lên giận dữ vọt về phía Ôn Lưu Băng.
Ngu Tinh Hà sợ tới mức kêu lên một tiếng thảm thiết, liều mạng trốn vào trong lòng Ly Tác.
Ly Tác không hề lo lắng, hắn ôm Ngu Tinh Hà và Mục Trích vào trong ngực, che kín đôi mắt hai đứa nhỏ.
Tiếp theo trong nháy mắt, phía trước vang lên một tiếng dã thú gào rống, theo tiếng vang ầm ầm, nguyên hình to lớn của Yêu tộc nện mạnh xuống đất, dù là trong mưa vẫn bốc lên một tầng tro bụi.
Tà áo đen của Ôn Lưu Băng bay phần phạt, một tay cầm kiếm, một tay mềm nhẹ ôm Thẩm Cố Dung.
Chỉ trong thoáng chốc, Yêu tộc xông tới với khí thế ào ào kia đã bị thương nặng, ngã xuống cách đó không xa, đứng cũng không đứng được.
Thẩm Cố Dung lập tức ngây người.
Y gần Ôn Lưu Băng như vậy, thậm chí còn không nhìn thấy hắn vung kiếm như thế nào.
Y nghĩ đầu nhìn về phía Ôn Lưu Băng, đại đồ nhi ngày thường ngay thẳng đến ngốc nghếch lúc này mặt đầy lệ khí, nhìn chằm chằm Yêu tộc như nhìn một vật chết.
Ôn Lưu Băng chậm rãi đi tới, đặt Lan Đình Kiếm bên cổ Yêu tộc, lạnh lùng tàn bạo nói: "Quả nhiên Yêu tộc các ngươi cài gián điệp vào Ly Nhân Phong."
Báo đen trực tiếp phun ra một búng máu, nhìn hắn bằng vẻ mặt dữ tợn.
"Để ta đoán xem." Ôn Lưu Băng nhìn hắn lạnh lẽo: "Hẳn là bạch hạc ở hồ Liên Hoa nhỉ?"
Thẩm Cố Dung sửng sốt, thì ra bạch hạc kia không phải người Ly Nhân Phong, mà đơn giản chỉ là kẻ Yêu tộc phái tới giám sát Thẩm Phụng Tuyết.
Khó trách Lâu Bất Quy kiên quyết không cho phép y tin tưởng bạch hạc.
Báo đen định muốn mở miệng nói chuyện, Ôn Lưu Băng lại không cho hắn cơ hội, trực tiếp giơ tay chém xuống một kiếm.
Báo đen tắt thở trong nháy mắt.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung xem qua rất nhiều thoại bản, bình thường phản diện trong thoại bản trước khi chết đều liều mạng phản kháng, hoặc lảm nhảm nửa ngày mới chết hẳn, nhưng đại đồ nhi này của y dường như không thích hành động theo lẽ thường, một lời cũng không cho người ta nói đã trực tiếp ra tay.
Thẩm Cố Dung cuối cùng cũng có cái nhìn mới về đồ đệ ngốc nghếch của mình.
Ôn Lưu Băng giải quyết sạch sẽ lưu loát một Yêu tộc đến cướp đoạt Thần khí.
Cũng may Thẩm Cố Dung mới xuống núi một ngày, thế lực khác hẳn vẫn chưa kịp phản ứng, bằng không dọc đường đi sẽ không đơn giản chỉ có một gà mờ Yêu tộc đến ngăn gϊếŧ như vậy.
Từ Phù Hiến Thành về Ly Nhân Phong mất khoảng một canh giờ, nhưng Ôn Lưu Băng đi rất nhanh, chưa tới ba mươi phút đã quay trở lại.
Ly Tác đã báo trước cho Hề Cô Hành, cho nên khi mọi người vừa về đến Bia Giới Linh, Hề Cô Hành đã khoanh tay đứng chờ từ lâu.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hề Cô Hành lạnh lùng ngẩng đầu, tầm mắt chững lại tại Thẩm bánh trôi mơ màng sắp ngủ trong lòng Ôn Lưu Băng.
Hề Cô Hành: "......."