Chương 25

Lúc Chu Tùy Ngộ về nhà còn cầm theo hai hộp đậu hũ hạnh nhân với hai hộp thạch quế hoa mẹ Trần tự làm.

Thực ra mẹ Trần làm rất nhiều món, muốn anh mang hết về nhà ăn, nhưng Chu Tùy Ngộ chỉ cầm hai thứ này về.

Hơn nữa, không thể không nói, đồ ngọt mẹ Trần làm quả thật là đỉnh nhất.

Ví như món thạch quế hoa này, lúc Chu Tùy Ngộ dùng bữa ở khách sạn cũng đã gặp không ít, nhưng kể cả là đầu bếp cao cấp của khách sạn cũng không làm được thạch đẹp như mẹ Trần làm.

Món thạch pha lê quế hoa mẹ Trần làm, về mặt hình thức mà nói, hoàn toàn xứng với tên gọi của nó. Thạch nhìn qua như những miếng pha lê sáng lấp lánh, màu sắc không phải là sắc trắng thuần bình thường, mà dường như nhiễm chút vàng nhạt của hoa quế, bên trong còn chứa cả những cánh hoa quế.

Nhưng thạch không chỉ có ngoại hình bắt mắt, mà đến cả chất thạch của món này cũng có độ ẩm vừa đủ, nhẵn nhụi mà thơm ngon, sau lúc ăn, miệng người ăn sẽ còn lưu lại cả vị tươi mát mà tinh tế của hoa quế.

Chu Tùy Ngộ cảm thấy, kể cả khi chưa ăn vào miệng, nàng tiên cá nhỏ kia chỉ cần nhìn bề ngoài của món thạch quế hoa này là sẽ thích ngay.

Dù sao cô cũng là người yêu cái đẹp mà.

... Bao gồm cả con người.

Trở lại đảo, Chu Tùy Ngộ mang thạch về cho nàng tiên cá nhỏ. Vừa đến nơi, anh đã đi thẳng đến chỗ tảng đá ngầm hình trái tim tìm cô.

Ngay khi tiếng Ốc Xà Cừ vang lên, nàng tiên cá nhỏ liền ngoi lên mặt nước.

Nhưng hôm nay sắc mặt cô gái nhỏ cực kì đáng thương, chẳng hề vui vẻ như ngày thường.

Trong lòng Chu Tùy Ngộ hơi căng thẳng, theo bản năng bỏ hộp thạch quế hoa xuống, sau đó dùng tay bế nàng tiên cá nhỏ đặt lên tảng đá ngầm.

"... Làm sao vậy? Có con cá khác bắt nạt em sao?"

Không thể không nói, hình ảnh nàng tiên cá nhỏ bị cá mập bắt nạt đã để lại cho anh bóng ma tâm lý rất lớn, cho nên bây giờ, chỉ cần tâm trạng của cô có chút khác thường, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Chu Tùy Ngộ là - chắc chắn là nàng tiên cá nhỏ bị họ nhà cá khác bắt nạt.

Thẩm An An lắc đầu, trực tiếp vươn tay ra nắm lấy tay anh.

Trong lúc Chu Tùy Ngộ còn chưa kịp phản ứng, tay của anh đã bị cô nắm lấy.

TIếp đó, mặt còn chưa kịp đỏ, anh thấy cô kéo tay anh đến bên người cô rồi ấn thẳng tay anh vào thắt lưng của cô.

"...!!!"

Cơ thể của Chu Tùy Ngộ cứng lại, không ngừng niệm chú ở trong lòng.

— Sắc tức thị không, không tức thị sắc!(1)

— Phi lễ vật thị, phi lễ vật nghe, phi lễ vật ngôn! (Nghĩa là không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy, không nói điều trái.)

—- Hữu sở vi nhi hữu sở bất vi... (2)

(1) Sắc tức thị không, không tức thị sắc nghĩa là: "Sắc không khác với Không và Không cũng không khác với Sắc. Sắc chính là Không và Không cũng chính là Sắc". Sự vật, sự việc vừa là nó mà cũng vừa không phải là nó. Sắc ở đây là chỉ cho một sự vật hay sự việc, còn Không là chỉ cho tính duyên sinh vô ngã của sự vật, sự việc đó. Ví dụ một bông hoa vừa là chính nó nhưng cũng vừa không phải là nó, vì nó được tạo ra từ những cái khác như đất, nước, ánh sáng, bàn tay người chăm sóc...

(2) Hữu sở vi nhi hữu sở bất vi – 有所为而有所不为 (có việc làm có việc không làm; câu này có gốc từ Luận ngữ, tóm lại là phải biết việc nào nên làm việc nào không nên làm).

Thế nhưng Chu Tùy Ngộ còn đang cố gắng niệm chú, nàng tiên cá nhỏ liền chủ động cầm tay anh ma sát với người cô.

Đừng nói niệm chú, có lẽ đến cả vòng kim cô (3) cũng sẽ không có tác dụng.

(3) Vòng kim cô: chiếc vòng xuất hiện trong Tây Du Ký, vòng kim cô được Quan Âm Bồ Tát đặt lên đầu Tôn Ngộ Không, để sư phụ của Ngộ Không là Đường Tăng có thể khống chế đồ đệ của mình mỗi khi cho rằng Ngộ Không đang làm điều sai trái.

Chu Tùy Ngộ chỉ cảm thấy tay mình nóng như lửa đốt, khuôn mặt ửng hồng, vội vàng bỏ tay ra khỏi người Thẩm An An.

Đôi mắt anh theo đó mà đảo loạn xung quanh, nhưng lại không dám nhìn về phía Thẩm An An.

Tim anh như không kiềm chế được mà đập thình thịch.

Phải biết rằng từ trước đến nay, lúc anh tiếp xúc với đối tượng nghiên cứu chưa bao giờ phải chịu cảnh mặt đỏ tim đập như bây giờ.

Kể cả khi phải đối mặt những loài sinh vật biển bí ẩn nhất trong phòng nghiên cứu, anh cũng đều bình tĩnh mà xử lí tất cả.

Nhưng bây giờ, chỉ với một cái chạm vào thắt lưng của nàng tiên cá nhỏ, anh liền thấy không được không được, chỉ muốn chui xuống biển sâu để bình tĩnh lại.

Quả thực, không phải là Thẩm An An muốn trêu chọc anh.

Mà cô rất ngứa.

Hai ngày nay, eo Thẩm An An cứ liên tục truyền đến cảm giác ngứa ngáy không thôi.

Lúc trước cô hỏi Cụ Rùa Biển, ông ấy nói đây là hiện tượng bình thường.

Bởi vì lúc tiên cá trưởng thành thì sẽ có thể có thêm đôi chân, mà loại phát triển này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, mà nó là cả một quá trình dài đằng đẵng.

Mà việc eo ngứa chính là một biểu hiện của sự phát triển này.

Thậm chí, lúc Thẩm An An hỏi Cụ Rùa Biển về việc thắt lưng bị ngứa, ông ấy còn cực kì phấn khởi, có chút cảm giác tự hào của người cha có con gái lớn. Lúc đầu Thẩm An An cũng rất vui mừng, cô sắp có chân rồi nha!

Có chân là có thể lên bờ được rồi!

Chờ tới khi được lên bờ, cô muốn ăn gì thì ăn nấy, muốn mặc quần áo đẹp đẽ như thế nào cũng được tất, mà quan trọng là, lúc nào muốn trêu chọc anh trai nhỏ cũng có thể trêu chọc được...

Nhưng sự phấn khích này liền nhanh chóng bị thay thế bởi cơn đau đớn, bởi cô phát hiện, sự ngứa ngáy khó chịu này còn đau thấu xương hơn cả lúc đói không được ăn cơm nữa.

Mà cô không thể bảo Cụ Rùa Biển hay Cá Mái Chèo gãi hộ cô được, nhưng mỗi lần cô tự gãi đều cảm thấy không thỏa mái, thế nên khoảnh khắc vừa nhìn thấy Chu Tùy Ngộ, cô liền nhào về phía anh muốn anh gãi ngứa cho mình.



Vậy nên mới có hình ảnh như thế kia.

Do lúc ban đầu xấu hổ nên Chu Tùy Ngộ không nhận ra sự khác thường của Thẩm An An, nhưng lúc anh rụt tay về, anh liền thấy cô tiếp tục cọ cọ thắt lưng vào tảng đá ngầm gãi ngứa. Đến tận giờ khắc này, anh mới ý thức được, rất có thể là anh nghĩ nhiều rồi, nàng tiên cá nhỏ căn bản là không muốn làm tằng bậy với anh, mà là người cô thực sự khó chịu.

Ánh mắt anh cẩn thận dừng trên eo Thẩm An An, rồi chỉ chỉ từ xa: "... Em sao vậy, người khó chịu hả?"

Thẩm An An nặng nề gật đầu.

Trên người cô là quần áo sợi rồng, Chu Tùy Ngộ cũng không thể nhìn xuyên qua. Anh hơi do dự, rồi cuối cùng vẫn quyết định nhẹ nhàng kéo một góc áo cô lên để quan sát bên trong.

Đập vào mắt nơi nối giữa eo và đuôi của nàng tiên cá nhỏ, đỏ bừng.

Da cô vốn trắng như tuyết, lại càng khiến cho sắc hồng trở nên nổi bật.

Có lẽ là bị dị ứng?

Hay là bị thương?

Chu Tùy Ngộ cố gắng kiềm chế sự xấu hổ của mình, quan sát bờ eo nhỏ nhắn trước mắt. Nhìn qua nhìn lại như vậy cũng không thấy có vết thương nào, chỉ là da nay đã trở nên đỏ bừng.

Chu Tùy Ngộ nghĩ một lúc, anh cảm thấy hẳn là không phải cô bị thương, mà khả năng bị dị ứng cao hơn. Hơn nữa, làn da đỏ ứng mà ngứa ngáy như vậy, cũng là một triệu chứng phổ biến của bệnh dị ứng.

Anh buông góc áo cô, đưa hộp thạch quế hoa kia cho Thẩm An An: "Em ăn cái này đi rồi đợi anh một chút, giờ anh quay về đảo xem có tìm được thuốc trị dị ứng cho em không."

Thẩm An An rất muốn bảo anh rằng có tìm được cũng sẽ không có tác dụng, anh chịu khó gãi cho cô là được, nhưng Chu Tùy Ngộ đã đi xa rồi.

Bình thường anh hay quen mang theo một hòm thuốc nhỏ bên người, bên trong cũng có một tuýp thuốc mỡ có thể dùng để chữa ngứa ngáy nóng rát, nhưng Chu Tùy Ngộ không dám bôi thuốc linh tinh lên người nàng tiên cá nhỏ, cho nên tìm tới tìm lui đành cầm theo một cây lô hội dại. Theo như anh nhớ, cây lô hội cũng có thể dùng để trị ngứa được.

Lúc Chu Tùy Ngộ cầm theo mấy cây lô hội kia quay lại, hình ảnh nàng tiên cá nhỏ vừa ăn thạch quế hoa vừa tựa nửa người vào tảng đá ngầm kia liện đập vào mắt. Theo tầm mắt, nửa người dưới từ thắt lưng trở xuống của cô đều đang ngâm trong nước.

Chu Tùy Ngộ mơ hồ cảm thấy trạng thái của cô không giống như ngứa ngáy không chịu được, mà ngược lại, trông cô thoải mái vô cùng. Lúc anh đi về phía cô, theo bản năng nhìn xuống mặt biển.

Sau đó, anh liền thấy một đàn cả nhỏ đang vây quanh eo Thẩm An An, giúp cô gãi ngứa!

Chu Tùy Ngộ: "..."

Vì không được anh gãi mà tìm mấy con cá này giúp đỡ, chúng nó quả là trợ thủ đắc lực của cô mà!

Chu Tùy Ngộ đứng nhìn tảng đá ngầm một lúc, vô cảm buông cây lô hội trong tay ra.



Trước lúc Thẩm An An trưởng thành, dưới đáy biển cũng có một thiếu niên không thuần chủng đang ngày ngày trưởng thành.

Đúng vậy, bạn học Cá Mái Chèo cũng đang rất mong chờ ngày mình trưởng thành.

Nếu như lúc nàng tiên cá trưởng thành mọc chân, thì lúc trưởng thành Cá Mái Chèo sẽ thay da.

Trước đó, nếu như Cá Mái Chèo có hóa thành hình người vẫn sẽ giữ nguyên làn da màu bạc nguyên bản của mình, nhưng hiện tại, khi hóa thành người, ngoại trừ mái tóc đỏ rực đặc trưng thì cậu trông không khác gì người bình thường.

Ở trong xã hội loài người, sinh nhật là một trong những sự kiện vô cùng trọng đại, đặc biệt là sinh nhật tuổi 18. Những nhà có điều kiện sẽ tổ chức những bữa tiệc này long trọng vô cùng, quy mô lớn hơn cả những sinh nhật trước đấy.

Nhưng ở thế giới biển sâu, mọi người không có thói quen chúc mừng sinh nhật, chứ đừng nói đến việc thổi nên ăn bánh sinh nhật.

Thẩm An An muốn tổ chức tiệc mừng thay Cá Mái Chèo, nhưng trước khi tổ chức, cô muốn nghe ngóng xem người khác mở tiệc chúc mừng như thế nào.

Người cô hỏi đầu tiên là Cụ Rùa Biển.

Ông ấy ngửa mặt suy nghĩ hồi lâu, mãi mới tìm lại được một mảnh kí ức: "Cái này không tính là tiệc mừng, ông chỉ nhớ lúc vừa trưởng thành, ông sẽ biến thành hình người rồi đi dạo trên bờ biển một vòng."

Thẩm An An kinh ngạc nhìn ông: "... Ông cũng có thể biến thành hình người được ạ? Cháu còn tưởng ông lúc nào cũng trông như thế này chứ."

Cụ Rùa già hừ lạnh: "Đương nhiên là ông cũng biến đổi được, chỉ là ông không thích biến thôi."

Thẩm An An không hiểu: "... Tại sao lại không thích ạ?"

Khi biến được thành người, mặc dù cô không ngại việc sống dưới dạng nàng tiên cá, nhưng nếu được lựa chọn, chắc chắn cô sẽ hóa thành người hơn! Dù sao thì lúc biến thành người không những cô có thể nói chuyện, mà còn có thể chạy nhảy, so với bây giờ thì chắc chắn là tự do thoải mái hơn nhiều.

Cụ Rùa Biển: "Làm gì có lắm cái tại sao như thế, không phải ông đã sớm bảo cháu rồi sao, ta là một con rùa theo hệ dưỡng sinh Phật giáo..."

Thẩm An An kết luận: "Cháu hiểu rồi, ông là vì lười!"

Cụ Rùa Biển: "Ông không nói như thế, nhưng nếu cháu muốn hiểu như vậy thì cũng được."

Thẩm An An: "..."

Mặc dù những sinh vật dưới biển sâu không có thói quen chúc mừng sinh nhật, nhưng để mừng sinh nhật Cá Mái Chèo, Thẩm An An vẫn chuẩn bị bất ngờ cho cậu.

Cô nhờ một đoàn cá nhỏ giúp cô làm thành một cái bánh cá sinh nhật khổng lồ.

Thực ra lúc đầu cô muốn nhờ đàn cá này làm thành chữ "Sinh nhật vui vẻ", nhưng nhỡ Cá Mái Chèo không biết chữ thì sao?

Cho nên cô đành phải từ bỏ ý định này.

Cái bánh cá sinh nhật này có tổng cộng 10 tầng, lớp này chồng lên lớp kia, tầng trên cùng là nhỏ nhất, tầng dưới cùng thì lớn nhất. Khi nhìn đến thành phẩm, không chỉ Thẩm An An ngạc nhiên, mà ngay cả Cụ Rùa Biển cũng kinh hãi chớp chớp mắt: "... Sao cháu lại có được sáng kiến này thế?"

Thẩm An An: "Là nhà khoa học kia nói cho cháu đấy; anh ấy nói rằng ở trên chỗ anh ấy, mỗi lần đến sinh nhật đều có bánh ngọt. Tầng dưới lớn tầng trên nhỏ, các tầng lại xếp chồng lên nhau, bánh thường có khoảng 3,4 tầng... Ông, ông thấy liệu Cá Mái Chèo sẽ thích cái bánh sinh nhật này sao?"



Cụ rùa biển gật đầu: "Nó sẽ thích thôi."

Quả thực, bạn Cá Mái Chèo rất thích món quà này.

Cậu không chỉ thích bình thường, mà còn cực kì kích động: "Khi nào thì có thể ăn? Bây giờ ăn luôn hay là lát nữa mới được?"

Nghe vậy, "bánh ngọt cá" không kiềm chế được mà run lên sợ hãi.

Thẩm An An liếc mắt trấn an lũ cá nhỏ kia, nghiêm túc nói: "... Bánh này không phải để ăn, chỉ có thể nhìn thôi, coi như là để bày tỏ thành ý của tôi."

Đôi mắt của Cá Mái Chèo trong nháy mắt liền xám xịt, trên mặt còn lộ vẻ tiếc nuối: "Không ăn được hả? Vậy thì tôi không thích."

Thẩm An An: "..." Sao cậu có thể thực dụng như vậy!

Ngoại trừ cái "bánh ngọt cá" không ăn được này, Thẩm An An còn chuẩn bị thêm một phần quà khác, là một chiếc vòng ngọc trai do chính tay cô xâu.

Thẩm An An vừa đeo vòng cổ cho Cá Mái Chèo vừa có phần tiếc nuối mà nói: "Tôi nghe nhà khoa học kia nói, mấy thứ trên xã hội loài người đều là tả thanh long hữu bạch hổ (5), vòng vàng thì thô to như chó. Dưới biển của chúng ta không có vòng vàng; cậu đeo tạm cái vòng ngọc trai này đi, đợi đến khi tôi trưởng thành có chân để đi, tôi sẽ... tôi sẽ tặng cho cậu một cái vòng vàng sau nhé."

(5) Tả thanh long hữu bạch hổ: một khái niệm trong tử vi.

Mặc dù Cá Mái Chèo cảm thấy hình như một người đàn ông trưởng thành đeo vòng ngọc trai thì rất không hợp, nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của Thẩm An An, cho nên cậu đành ngoan ngoãn để cô đeo chuỗi ngọc trai kia lên cổ mình.

Thẩm An An đeo vào cho cậu, xong xuôi thì lùi ra xa để ngắm nghía.

Đến bây giờ Thẩm An An mới phát hiện, thật ra Cá Mái Chèo cũng rất đẹp trai, chẳng qua trước kia khuôn mặt cậu có chút không hợp với gu thẩm mỹ bình thường, làm cho người ta không có cách nào nhìn thẳng. Bây giờ lớp da trắng bạc kia bong ra rồi, trông cậu như là nãi hung (6).

(6) nãi hung: ngôn ngữ mạng, ý chỉ người có dáng vẻ hung dữ nhưng lại rất đáng yêu.

Hơn nữa, vòng ngọc trai mà cô làm cho cậu cũng không phải loại vòng ngọc trai được xâu thành hình tròn như thường thấy ở mấy trung tâm thương mại, mà cô xâu mấy viên ngọc trai vào thành hình cầu, sau đó dùng sợi rồng màu đen mài thành trang sức, nhìn cực kì phù hợp với ngoại hình của cậu.

Dù sao thì cô cũng rất vừa ý.

Không chỉ có Thẩm An An tặng quà sinh nhật cho Cá Mái Chèo, mà cả Cụ Rùa Biển và Bạch Tuộc Tinh cũng đều tặng hải sâm khổng lồ cho cậu.

Sau này Thẩm An An mới biết rằng, quà tặng của bọn họ cũng không phải thứ nghiêm chỉnh gì. Bởi vì những thứ này đều có một đặc điểm chung - dưỡng âm bổ dương. (7)

(7) Ý là tăng cường sinh lý á.



Chu Tùy Ngộ nhanh chóng phát hiện ra chiếc vòng trân châu mới trên cổ Cá Mái Chèo.

Cũng không phải là tại cậu cố tình khoe ra, mà việc cá đeo vòng cổ thực sự quá hiếm thấy, muốn Chu Tùy Ngộ không phát hiện cũng khó.

Chu Tùy Ngộ vừa nhìn qua những viên ngọc trai kia liền đoán được cái vòng này là do nàng tiên cá nhỏ tặng Cá Mái Chèo, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng gặp ai thích tặng người khác ngọc trai như cô.

Hơn nữa, viên ngọc trai kia nói tròn cũng không tròn, mà nói dẹt cũng không dẹt, để mà so sánh, thì anh cảm thấy nó xấu y hệt viên ngọc trai trên chiếc thuyền kia. Nếu như khi nhìn thấy ngọc trai, nếu như anh khi mới nhìn thấy chỉ dám đoán sơ sơ là do nàng tiên cá nhỏ tặng, thì sau khi nhìn thấy hình dáng của những viên ngọc trai kia, những suy đoán trong lòng anh đã được chứng thực.

Anh cũng không biết vì sao, nhưng anh cảm thấy cái vòng trên cổ Cá Mái Chèo trông cực kì ngứa mắt. Đến nỗi mặc dù đang ngồi ở rặng san hô với nàng tiên cá nhỏ, ánh mắt anh vẫn không ngừng đuổi theo chú cá mái chèo đang bơi lội phía xa xa.

Thẩm An An hoàn toàn không hề phát hiện sự khác thường của Chu Tùy Ngộ.

Bởi lẽ, tâm trí của cô đều đang đặt vào món thịt lợn hấp lá sen trước mắt.

Trước đây, mặc dù Thẩm An An đã từng thử qua món thịt lợn hấp này rồi, song cô cũng chỉ thấy hương vị của nó ở mức tạm được. Nhưng hương vị của món thịt lợn hấp ngày hôm nay lại cực kì tuyệt vời. Phần nạc và mỡ của thịt hòa quyện vào với nhau, khiến cho món không ăn không hề ngấy nhưng cũng chẳng bị khô, miếng thịt mềm mại, ăn vào thơm ngon vô cùng. Tuy nhiên, bí quyết của món này nằm ở phần lá sen lót dưới đáy đĩa, khiến cho từng miếng thịt dường như mang theo hương sen thơm ngát.

Thẩm An An vui vẻ mà ăn không ngừng, còn thuận tay cho Cá Mái Chèo hai miếng.

Một người một cá ăn đến no say vô cùng, nhìn qua quan hệ của người vô cùng thân thiết, mười phần ăn ý.

Chu Tùy Ngộ nhìn hai người bọn họ, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại mím môi, im lặng không nói gì.

Mãi đến khi Thẩm An An và Cá Mái Chèo ăn xong một bát thịt lợn hấp lá sen thì cô mới mơ hồ nhận ra rằng, hình như sắc mặt của anh trai nhà khoa học không được tốt lắm.

Kỳ thực, bình thường trên mặt anh trai nhỏ cũng không có cảm xúc gì mấy, nhưng sau một khoảng thời gian dài tiếp xúc với anh, Thẩm An An đã học được cách "tìm ra bản chất qua hiện tượng" (7).

(7) Bản chất và hiện tượng là hai khái niệm triết học. Vì hiện tượng là những cái thể hiện ra ngoài, bản chất là những cái nằm sâu bên trong mỗi con người, nên cả cụm có nghĩa là từ những điều bên ngoài mà hiểu được cái bản chất bên trong.

Mặc dù hầu như trên mặt anh luôn không có cảm xúc gì, nhưng vẫn sẽ có sự khác biệt rõ ràng giữa những lúc anh vui và không vui.

Khi tâm trạng tốt, đôi môi anh sẽ hơi hé mở, ánh mắt cũng sẽ rất dịu dàng; ngược lại khi không vui, môi anh sẽ mím thành một đường thẳng tắp, ánh mắt cũng sẽ tối lại, chẳng có vẻ sáng ngời như lúc vui vẻ. Mà lúc khó chịu, lông mi anh sẽ rủ xuống, dường như muốn dùng lông mi để giấu đi tâm trạng của bản thân, giống như lần đó lúc cô phân vân giữa anh và tên khốn Từ Thanh Thụ kia, vẻ mặt của anh trông cũng hệt như thế.

Vì thế với vẻ mặt của anh bây giờ, cô chắc chắn là anh đang không vui.

Nhưng vấn đề là, sao anh trai nhỏ lại không vui?

Thẩm An An nghĩ thế nào cũng không ra, sao anh trai nhỏ lại không vui nhỉ?

Mà thôi, tìm hiểu lý do anh không vui làm gì, dù sao thì cũng phải dỗ thôi.

Nghĩ như vậy, Thẩm An An không nhịn được mà giơ tay gãi thắt lưng.

Hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục gãi.

Cô vừa gãi, vừa tiếp tục nhìn trộm Chu Tùy Ngộ.

Quả nhiên, Chu Tùy Ngộ liền nhanh chóng thu lại cái cảm xúc khó hiểu kia, quan tâm hỏi cô: "Em sao vậy, eo lại ngứa rồi hả?"

Thẩm An An cười tủm tỉm gật đầu, ánh mắt như muốn nói rằng - đúng rồi, rất ngứa, mau gãi giúp em đi! Anh gãi giúp em thì tự khắc sẽ hết giận thôi!