Chương 29

"..." Lâm Quỳnh: "Hong phải, người anh ấy nắng cơ."

Kỷ Nghiêu lại hít sâu một hơi, không ngờ hai người này mới sáng sớm đã kịch tính như vậy.

Ban đầu, mặc dù Phó Hành Vân tỏ thái độ không mặn không nhạt đối với cuộc liên hôn này, nhưng Kỷ Nghiêu cũng cực kỳ rõ, anh thật ra chán ghét cuộc liên hôn này đến tận cùng.

Sau đó Kỷ Nghiêu thầm thở dài, lắc đầu, quả là biết người biết mặt không biết lòng, không ngờ Phó Hành Vân lại là loại người này.

Ngoài miệng nói không thích, cơ thể lại rất thật thà.

Kỷ Nghiêu đầy bất lực, "Không phải cậu có đó sao?"

Lâm Quỳnh: "Đúng vạy."

Kỷ Nghiêu gồng mình: "Cậu giải quyết cho cậu ấy không phải là được rồi sao?"

Nói xong mặt cũng ngay lập tức đỏ lên.

Giọng Lâm Quỳnh đầy hoảng loạn, "Nhưng mè toi hong biết làm?!"

Kỷ Nghiêu:!!!

Chuyện gì thế này?!

"Cậu không biết làm?!"

Giọng nói kinh ngạc của đối phương như sét đánh ngang tai, Lâm Quỳnh đưa điện thoại ra xa một chút, "Ừm."

Kỷ Nghiêu nuốt ực một ngụm nước miếng, lẽ nào chuyện này còn cần cô phải dạy!

Lúc này giọng nói thăm dò của Lâm Quỳnh vang lên ở đầu dây bên kia, "Cô biết hả?"

"...."

Kỷ Nghiêu cố gồng mình, nghiến chặt răng, "Có chút kinh nghiệm."

Lâm Quỳnh nghe xong liền vui mừng, "Vậy hả?!"

"Vậy bây giờ cô nói cho tôi phải làm thế nào đi."

Chân mày Kỷ Nghiêu giật giật, "Chuyện này có chút không được thích hợp cho lắm."

Lâm Quỳnh nhìn Phó Hành Vân đang sốt cao, "Có cái gì đâu mà không thích hợp, nói đi."

"...."

Kỷ Nghiêu nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, sau khi im lặng một lúc thì gượng gạo nói: "Đầu tiên cậu cởϊ qυầи áo ra."

Lâm Quỳnh nghe xong cũng không nghĩ nhiều, sau khi chỉnh nhiệt độ máy lạnh cao lên một chút, liền kéo chăn ra, cởi cúc áo ngủ trên người anh, sau khi vạch ra mới phát hiện, trên người anh vậy mà lại có cơ bắp.

Lâm Quỳnh nhìn chằm chằm múi bụng của anh, sau đó bất giác véo véo cái bụng mỡ bé xinh của mình, đối phương dù có ngồi xe lăn thì vẫn có múi, biết tạo nghiệp quá mà...

Lâm Quỳnh cởi một nửa đồ ngủ của anh ra, sau đó sợ anh lạnh nên lại lấy chăn đắp lại, nói với đầu dây bên kia: "Sau đó thì sao?"

Kỷ Nghiêu: "Bò lên trên."

Lâm Quỳnh thắc mắc, "Bò lên cái gì cơ?"

Kỷ Nghiêu ngập ngừng một chút, "Bò lên người Hành Vân."

"Đè chết anh ấy?"

"..." Kỷ Nghiêu uyển chuyển nói, "Cho cậu ấy hơi ấm."

Lâm Quỳnh mặc dù còn chút nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, kéo chăn ra, bò lên người anh."

Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Quỳnh áp lên ngực anh, có thể nghẽ rõ nhịp tim đập mạnh mẽ của đối phương.

"Sau đó thì sao?"

Kỷ Nghiêu thật sự không thể nói tiếp được nữa, có chút gượng gạo nói: "Sao đó Hành Vân sẽ tự biết làm tiếp."

Giọng Lâm Quỳnh đầy khó xử, "Nhưng anh ấy bất động mà?!"

!

Tim Kỷ Nghiêu đập thình thịch, chuyện gì thế này?!

Lẽ nào Hành Vân "không nổi"?!!!!

Sau đó thăm dò, "Cậu ấy không nổi?"

Lâm Quỳnh nhìn anh vẫn chưa hạ sốt, gật đầu, "Anh ấy sắp không nổi rồi."

"...."

Cô làm bạn với Phó Hành Vân nhiều năm như vậy, căn bản không biết thì ra đối phương còn mắc bệnh về phương diện này.

Nhất thời không biết nên mở miệng an ủi đối phương thế nào, Kỷ Nghiêu vừa chuẩn bị nói gì đó, ngay lập tức liền nghe đầu dây bên kia nói tiếp:

"Thân nhiệt anh ấy cao lắm, vẫn chưa hạ, nắng nặng lắm rồi."

Kỷ Nghiêu:?

Sau đó mở miệng thăm dò, "Thân nhiệt cậu ấy không giảm?"

Lâm Quỳnh: "Đún vạy!"

Sau đó Kỷ Nghiêu hình như ý thức được điều gì đó, "Cậu ấy sốt?"

Lâm Quỳnh khẳng định, "Anh ấy nắng rồi!"

"...."

Kỷ Nghiêu: "Cậu kéo cái lưỡi ra nói chuyện cho đàng hoàng đi."

Lâm Quỳnh: "Nhưng mè toi cắn trúng lưỡi rồi."

"...."

Rách việc...

Kỷ Nghiêu: "Vậy là, cậu ấy cảm rồi nên mới sốt?"

Lâm Quỳnh nghe xong bất giác động não suy nghĩ, "Đún, chứ cô tưởng là gì?"

"..." Kỷ Nghiêu nhất thời cạn lời, "Không có gì."

Lâm Quỳnh quay lại chính sự, "Chỗ cô có bác sĩ gia đình nào có thể gọi đến đây không?"

"Một mình tôi chăm không nổi Hành Vân."

Kỷ Nghiêu: "Có, tôi gửi cho cậu."

"Đượt."

"...."

Phó Hành Vân mơ mơ hồ hồ cảm nhận được một luồng hơi ấm, dưới cằm thấy ngứa ngứa, nặng nề mở mắt ra thì thấy ngay một cái đầu bông xù, anh nhíu mày, "Cậu đang..."

"Làm cái gì?"

Sau khi cúp máy, Lâm Quỳnh tìm số điện thoại của bác sĩ mà Kỷ Nghiêu gửi cho cậu, trên đầu đột nhiên vang lên tiếng nói làm cậu giật mình.

Phó Hành Vân có thể cảm nhận một cách rõ ràng người trong lòng mình đang run rẩy, ngay sau đó chỉ thấy Lâm Quỳnh ngẩng đầu lên thẹn thùng cười, "Cho anh một chút hơi ấm."

"...."

Lâm Quỳnh giơ tay lên sờ sờ trán anh, "Anh chịu thêm chút nữa, bác sĩ sắp đến rồi."

Nói rồi vuốt tóc anh hai cái như vuốt lông chó.

Tiếp xúc thân mật với cậu khiến anh nhất thời không được tự nhiên, nhưng lại không có sức đẩy ra.

Phó Hành Vân nghiêng đầu qua, "Xuống khỏi người tôi."

Lâm Quỳnh nằm bò trên người, "Nhưng mè Kỷ Nghiêu nói như xế lày có tác dụng."

Phó Hành Vân hữu khí vô lực, "Đè chết tôi?"

"Cho anh hơi ấm."

"...."

Lâm Quỳnh lại lấy chăn đắp lên người cả hai, "Ra nhiều mồ hôi mới tốt."

Phó Hành Vân dường như cảm nhận được điều gì đó, "Quần áo tôi đâu?"

Lâm Quỳnh không chút nghĩ ngợi, "Cởi rồi."

Phó Hành Vân nhíu mày, "Không phải cậu không cho tôi cởi sao?"

Lâm Quỳnh: "Nên tôi mới cởi cho anh đó."

"...."

Lâm Quỳnh thấy anh nói được nhiều hơn một chút, mở miệng hỏi, "Anh bây giờ còn hó tịu hong?"

Phó Hành Vân nặng nề "ừm" một tiếng.

Lâm Quỳnh xem giờ, "Anh có muốn ăn trưa không?"

Phó Hành Vân lúc này thật sự không có hứng ăn, lắc lắc đầu.

Nhìn dáng vẻ khó chịu của đối phương, Lâm Quỳnh nhất thời cảm thấy người đàn ông này thật đáng thương, đây là cậu còn có nhà nên có người chăm sóc, nếu như cậu không có nhà, Phó Hành Vân có phải sẽ sốt đến ngu người luôn rồi không.

....

Sau khi liên lạc với bác sĩ gia đình, đối phương rất nhanh đã đến tận cửa, Lâm Quỳnh mở cửa ra, bác sĩ vừa vào đã hỏi tình trạng của Phó Hành Vân, "Tình trạng của bệnh nhân bây giờ thế nào rồi?"

Lâm Quỳnh: "Vẫn chưa hết nắng."

Bác sĩ nghe xong lời Lâm Quỳnh nói, thấy có gì đó không đúng, nhìn cậu, hỏi: "Vậy còn cậu?"

....

Lâm Quỳnh: "Thân tàn nhưng ý chí kiên cường."

"...."

Bác sĩ gia đình theo cậu lên lầu, vừa vào phòng lại đột nhiên bị chặn lại.

"Đợi đã!"

Bác sĩ nghi hoặc nhìn cậu, "Sao vậy?"

Vừa rồi Lâm Quỳnh quên mất chuyện Phó Hành Vân không thích cho người lạ vào phòng, bây giờ nhớ ra liền nói với bác sĩ: "Tôi vào trong nói với anh ấy một tiếng đã."

Bác sĩ: "Cậu ta không thể gặp người khác?"

Lâm Quỳnh: "Anh ấy không gặp người khác được."

"...."

Lâm Quỳnh giải thích: "Tôi không có ý nói bác không phải là người, chỉ là anh ấy có chút..."

"Sợ người lạ?"

"Dễ xấu hổ."

"...."

Sau đó Lâm Quỳnh nhanh chóng vào phòng vỗ vỗ má anh, "Hành Vân, bác sĩ vào xem chút nhé."

Phó Hành Vân híp mắt không nói gì.

Lâm Quỳnh thấy vậy liền vội vàng mời bác sĩ vào.

Lâm Quỳnh: "Bác sĩ, bác khám cho anh ấy đi, anh ấy sắp không ỏn rồi." (không ổn)

Bác sĩ gia đình làm kiểm tra cho anh, sau đó nói: "Thân nhiệt quả thật khá cao, nhưng không phải sốt do viêm phổi thì không quá nghiêm trọng."

Sau đó từ trong chiếc hộp thuốc khổng lồ mình đem theo, lấy ra một ống kim tiêm, "Tiêm một mũi trước đã."

Lâm Quỳnh nhìn ống kim tiêm mà run bần bật.

Tiêu!

Hơi bị to.

Bác sĩ lấy ra vài lọ thuốc, hút chất lỏng vào trong ống tiêm, "Lát nữa khi tiêm giúp tôi giữ người lại, tránh để người bệnh cử động lung tung."

Lâm Quỳnh: "Nếu như tôi giữ không nổi thì sao?"

Bác sĩ: "Vậy thì phải tiêm thêm mũi nữa."

Sau đó Lâm Quỳnh cúi đầu vỗ vỗ anh, "Hành Vân, anh nghe thấy tưa, nếu như anh cử động lung tung thì phải tiêm thêm mũi nữa đó!"

Phó Hành Vân:....

Bác sĩ:....

Lâm Quỳnh đỡ anh dậy, "Tiêm vào đâu?"

Bác sĩ: "Cánh tay là được."

Sau khi tiêm thuốc, bác sĩ thu dọn lại hộp thuốc, "Lát nữa sau khi nhiệt độ giảm rồi, nhớ phải đút nước cho người bệnh."

"Trông có vẻ tối nay sẽ sốt tiếp đó, đến lúc đó cho cậu ta uống vài viên hạ sốt, nếu không hạ sốt thì lại gọi tôi đến."

"Đượt."

"...."

Bác sĩ nhìn Lâm Quỳnh thân tàn nhưng ý chí kiên cường, muốn nói lại thôi, "Không thì cậu để tôi khám cho cậu thử xem sao."

Lâm Quỳnh lắc đầu, "Không cần âu."

Bác sĩ thắc mắc, "Tại sao?"

Lâm Quỳnh: "Tôi không bệnh."

"Cậu bị thương."

"Không đến mức vướng răng."

Nghe xong khẩu âm của cậu, bác sĩ: "Cậu đã vướng răng luôn rồi."

"...."

Cuối cùng Lâm Quỳnh vẫn cảm thấy mình cứ dưỡng thương hai ngày là sẽ hết, cũng không để bác sĩ khám.

Phó Hành Vân tiêm thuốc xong liền chìm vào giấc ngủ, mãi đến bảy giờ tối mới bị Lâm Quỳnh gọi dậy ăn cơm.

Lâm Quỳnh nấu một ít cháo và canh gà cho anh, đều là những món dễ tiêu hóa.

Phó Hành Vân ngồi dựa vào đầu giường, Lâm Quỳnh đút một thìa cháo.

Phó Hành Vân hơi nghiêng đầu qua, "Bỏ xuống trước đã."

Lâm Quỳnh nghi hoặc:?

Phó Hành Vân: "Lát nữa tôi tự ăn."

Ai ngờ đối phương lại cứ cố chấp đưa thìa đến trước mặt.

Phó Hành Vân lặp lại lần nữa, "Lát nữa tôi tự ăn."

Lâm Quỳnh: "Tôi không tin."

Phó Hành Vân: " Tại sao?"

....

"Tôi nấu cháo chay."

"...."

Chính vào lúc đối phương một lần nữa định mở miệng nói chuyện, Lâm Quỳnh tìm cơ hội đút thìa cháo vào.

Sau khi ăn bữa tối không bao lâu, giống hệt lời bác sĩ nói, Phó Hành Vân lại sốt cao một lần nữa.

Lâm Quỳnh theo trình tự mà cho anh uống thuốc, đút nước, sau đó hỏi han tình trạng của anh, "An cảm thấy thế nào?"

"Còn ổn không?"

Phó Hành Vân nhắm mắt không nói gì, Lâm Quỳnh nhìn anh, cũng không hỏi thêm nữa.

Lâm Quỳnh ngồi trên giường, không bao lâu sau cánh tay liền bị người ta nắm chặt.

Cúi đầu xuống chỉ thấy anh đang sống chết nắm chặt lấy tay mình.

Lâm Quỳnh khẽ nhíu mày, "Anh sao vậy?"

Đối phương rất lâu sau mới nói một câu, "Tôi lạnh."

Lâm Quỳnh vội vàng dùng bàn tay còn lại chỉnh nhiệt độ máy lạnh cao lên một chút, bản thân nóng đến mức phải mặc quần đùi, áo cộc, đối phương lại vùi mình trong chăn.

Lâm Quỳnh vừa định đứng dậy đi lấy nước, đột nhiên nghe anh nói: "Mẹ, cổ họng đau rát quá."

Lâm Quỳnh:???

Lâm Quỳnh lập tức quay đầu qua nhìn thằng con trai lớn của mình, gần như không kịp đề phòng.

Đây là đang mơ thấy mẹ sao?

"Mẹ."

"..." Lâm Quỳnh- người làm công yêu nghề lên sóng, "Mẹ đây."

"Con mệt quá."

Lâm Quỳnh vuốt ve cái đầu chó của anh, "Vậy thì nghỉ ngơi đi."

"Có được không?"

Lâm Quỳnh nhìn anh, đột nhiên cảm thấy đối phương cũng không dễ dàng gì, "Đương nhiên rồi."

Tối nay, mãi đến sau nửa đêm thân nhiệt của anh mới hạ xuống.

Ánh mặt trời rực rỡ của mùa hạ xuyên qua khe hở rèm cửa, chiếu vào căn phòng u tối, đan xen vào nhau, nhẹ nhàng nhưng hơi chói mắt.

Phó Hành Vân mở mắt ra liền nhìn thấy người đang ngủ cạnh mình, bởi vì khoảng cách gần nên có thể nhìn thấy một cách rõ ràng hàng lông mi khẽ lay động của đối phương.

Người sắp tỉnh rồi.

Phó Hành Vân nhìn cậu, khàn giọng mở miệng, "Lâm Quỳnh."

Lâm Quỳnh ngủ đến mơ hồ, nghe thấy có người gọi mình liền làu bàu hai tiếng, "Sao vậy, con giai?"