Chương 110: Phiên ngoại 4

Chương 110: Phiên ngoại 4

"Ngày mai anh đưa Cục Thịt đi học nhé!"

Phó Hành Vân mỉm cười nhìn người đang mệt rã rời nằm trên giường, "Được."

Mãi đến khi hơi thở đối phương trầm xuống, chìm vào giấc ngủ, anh mới vươn tay ra ôm cậu vào lòng, giơ một tay lên lau đi vệt nước mắt còn vương trên má, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."

Anh có đồng hồ sinh học nhất định, bất kể có "làm" khuya thế nào, trừ khi Lâm Quỳnh bám dính lấy anh, bằng không anh đều sẽ không bao giờ dậy muộn, nên việc đưa Cục Thịt đi học cũng không cần phải đặt chuông báo thức như Lâm Quỳnh.

Nhưng vào lúc anh mở mắt ra liền phát hiện xung quanh hình như có gì đó không đúng, căn phòng mà anh đang ở lúc này trông cực kì đơn sơ, khác hoàn toàn nhà mình.

Chân mày Phó Hành Vân nhíu chặt, quay đầu muốn nhìn người bên cạnh, nhưng trên chiếc đôi chỉ có mình anh.

"Lâm Quỳnh!"

"Lâm Quỳnh!"

Anh cố gọi tên người mình yêu, trong lòng dâng lên sự lo lắng.

Ngay sau đó, anh phát hiện một mảnh giấy trên gối mình.

"Ba ngày sau sẽ tự động quay về."

Phó Hành Vân nhíu chặt mày, anh không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây một cách kì lạ như vậy, vào phòng bắt cóc anh là chuyện không thể nào, trên gối còn xuất hiện một mảnh giấy hệt như một trò đùa.

Chuyện khiến anh lo lắng chính là, Lâm Quỳnh có khi nào cũng bị đưa đến đây giống anh hay không.

Phó Hành Vân mặc đồ vào xong, giơ tay nhét mảnh giấy kia vào túi, sau đó đi đến quầy lễ tân, trả lại thẻ phòng, "Tối qua là ai đặt phòng vậy?"

Người nhân viên kia mặt mày ngơ ngác, "Là anh tự thuê đó, thưa tiên sinh."

Phó Hành Vân im lặng một lúc, "Không có ai đến cùng tôi sao?"

Nhân viên lắc lắc đầu.

"Tối qua có một vị họ Lâm nào đến thuê phòng không?"

Nhân viên: "Tiên sinh, chỗ chúng tôi bảo mật thông tin rất nghiêm, không thể tùy tiện tiết lộ được."

Phó Hành Vân nghe xong, không nói gì nữa, sau đó đi ra khỏi khách sạn, ngồi xuống hàng ghế công cộng cách đó không xa, lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm.

Quả nhiên, thế giới này rất kì lạ, có thể nói rằng, đây căn bản không phải là thế giới mà anh đang sống, không tìm được bất cứ thông tin nào liên quan đến tập đoàn Phó thị trên mạng, anh cũng tìm kiếm không ra chính mình, lúc tìm trong túi thì thấy không có chứng minh nhân dân, sao có thể thuê khách sạn được chứ.

Phó Hành Vân ngồi trên ghế suy tư hồi lâu, nhưng vấn đề vẫn không được giải quyết, dù sao thì mảnh giấy như một trò đùa kia cũng cho anh đáp án rằng có thể quay về.

Sau đó Phó Hành Vân canh chừng ở cửa khách sạn hơn nửa này, sau khi xác nhận chắc chắn những người đi ra không có Lâm Quỳnh mới chịu rời khỏi, sau đó tìm chỗ bán chiếc đồng hồ trên tay đi, giải quyết vấn đề ăn uống.

Trời dần về tối, ánh chiều tà rực rỡ, Phó Hành Vân hiện tại không có giấy tờ tùy thân, không thể thuê phòng, bây giờ nếu muốn thì chỉ có thể tìm một nhà nghỉ không cần dùng giấy tờ tùy thân đăng kí.

Mặc dù có mục tiêu, nhưng lại cực ít.

Phó Hành Vân cất bước, thỉnh thoảng lại có người quay đầu liếc nhìn người đàn ông cao to đẹp trai này, trong đó có một cô gái có ngoại hình chị đại đầu gấu bước đến, trên người còn mặc đồng phục của một trường nghề nào đó, "Anh đẹp trai, thêm weixin đi, hẹn hò sau."

Phó Hành Vân không thèm nhìn lấy một cái, bước tiếp.

"Ây, anh đẹp trai."

Cô gái tria trợn tròn mắt, định kéo người lại, anh liền tránh đi, "Tên tôi không phải là anh đẹp trai."

Sau đó liền cất bước, nghênh ngang rời đi.

Cô gái: ....

Phó Hành Vân lại đi qua vài con phố, phát hiện căn bản không có nhà nghỉ không cần giấy tờ tùy thân nào.

Lúc này, trong một con hẻm nhỏ truyền đến tiếng ồn ào.

Một chàng thanh niên người đầy bùn đất mở miệng, "Cái thùng rác này là tôi phát hiện trước mà."

Một người đàn ông khác cũng không chịu yếu thế, "Cái gì mà mày phát hiện, tao đã nhặt ở đây cả mấy ngày nay rồi."

Chàng thanh niên nhíu mày, "Không thể nào, ngày nào tôi cũng đến đây, sao không nhìn thấy anh chứ."

"Mày không cần biết, hôm nay, cái thùng rác này thuộc về tao."

"Mơ đi, khi tôi bắt đầu đi nhặt rác, anh có khi còn đang đi làm công kìa."

Hay thật, nhặt rác mà còn tự hào đến vậy.

Nói rồi chàng thanh niên bước đến, chắn lấy chiếc thùng rác bẩn thỉu một cách cẩn thận.

Người đàn ông còn lại thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi, "Thằng kia, mày muốn kiếm chuyện đúng không?!"

Nói rồi hai người bắt đầu tranh chấp, một lát sau, người đàn ông ôm mặt chạy ra khỏi con hẻm, "Thằng nhóc thối, lần sau đừng để ông đây gặp lại mày!"

Chàng thanh niên không hề để tâm, nhổ ngụm máu trong miệng ra, sau đó bắt đầu dùng đôi bàn tay đen như quạ lục tìm chiến lợi phẩm của mình.

Tên đàn ông vừa rồi tranh giành thùng rác với cậu, vài ngày trước đã đánh ông lão thường hay đi nhặt thùng giấy cùng cậu, Lâm Quỳnh đã sớm nhìn không lọt mắt, mặc dù là vì tranh thùng rác, nhưng thùng rác chỉ để châm ngòi nổ thôi, cái cậu thật sự muốn đó là tẩn hắn một trận. Ông lão kia vốn đã không còn tiền mua thuốc, Lâm Quỳnh lúc đó cũng có chút phân vân, nhưng vẫn cắn răng đưa ba chục đồng tiền bán phế liệu cho ông lão để mua thuốc bôi.

Cảm nhận được cơn đau truyền đến từ miệng, Lâm Quỳnh giơ tay xoa xoa đi vết máu rồi tiếp tục lục thùng rác, xem xem hôm nay có thể tìm được những gì.

Khi Phó Hành Vân đi ngang qua thì vừa khéo thấy cậu đang chạy ra.

Cơ thể đối phương đầy mùi hôi thối, Phó Hành Vân gần như ngay lập tức nhíu mày, sau đó lùi lại.

Anh vô tình liếc mắt về phía con hẻm, lập tức sửng sốt, không vì gì khác, chỉ là vì dáng người tiều tụy kia trông hơi giống Lâm Quỳnh, nhưng lại gầy hơn Lâm Quỳnh nhiều.

Nhưng bản thân Lâm Quỳnh vốn rất gầy, anh nuôi cả một thời gian dài mới được có chút thịt trên người, còn người này, gầy đến mức da bọc xương.

"Có... Có rồi."

Giọng nói đầy kích động vang lên, khiến cho người đàn ông đang định cất bước rời đi lập tức dừng lại, sau đó dùng ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía con hẻm, hai mắt mở to.

Chỉ thấy con người gầy gò, rách rưới kia lục từ trong thùng rác ra nửa chiếc bánh mì đã hơi mốc meo, nâng trong tay tựa như thứ gì quý giá lắm.

Sau đó liền ngồi xuống, điên cuồng ngấu nghiến.

Tim Phó Hành Vân lúc này đập vô cùng nhanh, cơ mặt không ngừng co giật, sau đó mang theo tâm trạng bán tín bán nghi cất bước đi đến, trái tim trở nên nặng nề theo từng bước chân.

Lúc này, ánh chiều tà đang cháy rực, nhưng không tài nào chiếu vào con hẻm nhỏ được vây quay bởi những bức tường cao.

Người đang ngồi trên mặt đất quần áo rách rưới, giữa trời thu vắng lặng, căn bản là không đủ ấm, làn da hở ra bên ngoài vừa đen vừa bẩn, cơ thể gầy đến mức nhìn rõ cả khung xương, đầu tóc rối xù, lòa xòa trước trán.

Chiếc bánh mì trong tay đã hơi cứng lại rồi, Phó Hành Vân có thể nghe thấy một cách rõ ràng tiếng nhai của đối phương.

Dưới bức tường cao, trong bóng tối, hệt như một con chuột đang ăn vụng.

Phát hiện có người tới gần, Lâm Quỳnh liếc mắt rồi vội vàng nhét nửa cái bánh mì vào lòng mình, giấu thật kĩ, giống như sợ thứ đồ quý báu bị người ta cướp mất.

Suy đoán trong lòng anh không ngừng lớn lên, con người cao to ấy đột nhiên thấy chân muốn nhũn cả ra, cất bước đi đến bên cậu, cúi người xuống, nhìn cậu không chớp mắt.

Sau đó giơ tay vén phần tóc lòa xòa trước trán cậu ra. Ai ngờ, anh vừa mới vén lên....

"Của tôi!"

Chàng thanh niên ôm lấy bánh mì tránh về phía sau, hung dữ nói: "Của tôi!!!!"

Phó Hành Vân nhìn vào đôi mắt ấy, lòng như thắt lại, bàn tay bị cậu gạt ra không ngừng rung rẩy.

Anh một lần nữa giơ tay ra vén tóc trước trán cậu, đầu ngón tay mất khống chế, run rẩy không ngừng, anh sống cả ba chục năm trời, nhưng chưa từng thấy sợ hãi như vậy.

Anh sợ con người rách rưới, thê thảm trước mặt này là Lâm Quỳnh, sợ con người xem nửa cái bánh mì cứng ngắc, mốc meo như báu vật này là cục cưng của anh.

Tóc của cậu bị vén lên, lộ ra khuôn mặt dơ bẩn.

Anh trợn tròn mắt, ngã ngồi xuống đất, hô hấp lập tức trở nên khó khăn, giống như bị một sức nặng vô hình nào đó bóp ngang cuống họng, sự đau đớn, xót xa dâng tràn trong tim.

Lâm Quỳnh từng nói với anh về quá khứ của cậu, cũng từng nói với anh rằng, cậu đến từ một thế giới khác.

Lúc đó, cậu nói thế nào nhỉ?

Không nói quá nhiều, chỉ dùng một câu nói mà nhẹ nhàng miêu tả nó.

Lúc đó, đối phương dựa vào người anh, nhìn anh với ánh mắt ngọt ngào như mật, "Ở thế giơi kia, em có hơi khổ cực một chút, nhưng bây giờ em rất hạnh phúc, nên những chuyện trước đây không còn quan trọng nữa.

Lúc đó anh còn hỏi ngược lại, "Tại sao vậy?"

....

Chàng trai ngọt ngào kia vươn tay ôm lấy anh, dựa vào và ôm chặt lấy, thân mật cắn lỗ tai anh, giọng Lâm Quỳnh nhẹ tựa lông hồng, "Vì, em đã gặp được anh, nên em cảm thấy tất cả những điều em từng trải qua là vì để gặp được anh, mỗi lần nghĩ như vậy, em sẽ cảm thấy những khổ cực mà mình phải chịu trước đây quả thật xứng đáng."

Anh đau khổ nhìn người mình yêu, trong tương lai, đối phương lại nhẹ nhàng miêu tả nó như thể tất cả mọi thứ không hề quan trọng.

Nhưng không quan trọng chỗ nào?

Không quan trọng chỗ nào cơ chứ?!

Phó Hành Vân nhìn người mình yêu nhếch nhác trước mặt, mốc mắt liền đỏ hoe, giọng nói thốt lên cũng không ngừng run rẩy, "Lâm Quỳnh."

Chàng thanh niên ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt đề phòng, cứ tưởng đối phương muốn giành bánh mì với mình, vội vội vàng vàng nhét phần bánh mì còn lại vào miệng.

Sợ miếng ăn khó khăn lắm mới tìm được này bị người ta cướp mất, nhưng vì ăn quá vội, miếng bánh mì đã biến chất, lạnh và cứng nghẹn trong cổ họng đầy đau đớn, cậu khó nhịn mà ho sặc sụa.

Phó Hành Vân bị cảnh tượng trước mắt đâm thẳng vào lòng, đau nhói, vươn tay ra ôm lấy cậu vào lòng mình, hoảng loạn nói: "Đừng ăn nữa, đừng ăn nữa mà... Lâm Quỳnh... Lâm Quỳnh...."

Lúc này, Lâm Quỳnh không biết tại sao người đàn ông trước mặt lại ôm lấy mình, nhưng đợi đến khi miếng bánh mì trong tay bị cướp đi, cậu lập tức điên cuồng giành lại, "Trả cho tôi!"

"Trả cho tôi!!!"

"Lâm Quỳnh... Lâm Quỳnh!"

Người đàn ông hứng chịu những cú đấm và đá của cậu, hai má bị cậu đánh không chỉ một lần, nhưng lại không ho he lấy một tiếng, chỉ dùng hết sức ôm chặt cậu trong lòng.

Cuối cùng, không biết bao lâu sau, không nhịn nổi nữa mà nghiến răng nghẹn ngào.

Người bạn đời anh xem như báu vật, ánh sáng cứu rỗi cuộc đời anh, giờ đây lại bị phí hoài đến nhường này.

Phó Hành Vân ôm lấy người trong lòng, cảm thấy tim mình như bị người ta móc mất, xương cốt tứ chi như bị người ta tách rời, nghẹt thở đến đau nhói.

Đợi đến khi cảm nhận được cảm xúc của người ôm lấy mình dần mất khống chế, Lâm Quỳnh đang bị ôm lập tức sững người, mặc dù không hiểu người đàn ông trông có vẻ phong lưu, hào phóng này tại sao lại đột nhiên ôm mình, nhưng đối phương hình như không có ý muốn dành bánh mì với mình.

Không biết là vì thấy đối phương quá mức đau lòng hay vì gì khác, Lâm Quỳnh giơ tay vỗ vỗ vai đối phương nhằm an ủi.

Lời an ủi không biết nói mở miệng thế nào, nửa ngày sau mới thốt ra một câu, "Anh là người mới tới hả?"

"......"

Phó Hành Vân ổn định lại cảm xúc, lúc này mới nhìn Lâm Quỳnh thật kĩ, sự yêu thương và đau xót trong ánh mắt như muốn trào ra.

Ánh mắt của đối phương quá mức lộ liễu, Lâm Quỳnh đỏ mặt quay đầu đi, "Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"

"Tôi đâu có quen anh."

Phó Hành Vân: "Tôi quen em."

Rồi nói tiếp: "Tôi là bạn đời của em trong tương lai."

Lâm Quỳnh sửng sốt, vết thương trên khóe miệng nhói đau, gần như buột miệng thốt lên, "Tôi vẫn có tương lai sao?"