Chương 5

Cuộc gặp mặt thân mật cuối cùng cũng kết thúc.

Bà Giang nhìn cháu trai mình với gương mặt như sắt thép, khẽ ho một tiếng, nắm tay An Thời, ân cần nói: “Đứa trẻ ngoan, để gia đình phát triển bền vững và hài hòa, sau này chúng ta hãy gọi nhau là bà cháu nhé.”

An Thời len lén nhìn Phó Hoài Thâm, gật đầu ngay lập tức, mỉm cười nói: “Vâng bà nội, cháu cũng nghĩ vậy.”

Bà Giang tên đầy đủ là Giang Chỉ Lan, xuất thân từ gia đình danh giá, nhà giàu có, hồi trẻ là một tiểu thư chuẩn mực. Sau khi lớn tuổi, bà cũng là một quý bà giàu có được bảo dưỡng rất tốt.

Giang Chỉ Lan và An Thời đi cùng nhau, Phó Hoài Thâm Thời mang theo quà tặng, đi theo sau họ.

An Thời cảm thấy có chút lạnh phía sau lưng.

Cùng nhau đến ghế sofa, bà Giang mỉm cười bảo họ ngồi xuống, còn mình đi pha trà hoa.

An Thời nhìn theo bóng lưng bà Giang, rồi quay sang Phó Hoài Thâm cảm thán: “Bà nội thật tốt tính.”

Phó Hoài Thâm không phản đối.

An Thời quay mặt về phía Phó Hoài Thâm: “Vừa nãy tôi biểu hiện thế nào? Có đạt yêu cầu không?”

Phó Hoài Thâm cúi xuống nhìn cậu, đôi mắt đen của An Thời không chớp mắt, trông cực kỳ trong trẻo, như thể vừa nãy thực sự là cậu chân thành bộc lộ cảm xúc vậy.

Dời mắt khỏi cậu, Phó Hoài Thâm lạnh nhạt nói: “Đạt yêu cầu rồi.”

Thậm chí là có chút vượt mức đạt yêu cầu.

An Thời rất hài lòng: “Hehe, vậy thì tốt.”

Không lâu sau, Giang Chỉ Lan mang trà hoa trở lại.

An Thời nhanh chóng bước lên nhận lấy, ngọt ngào nói: “Cảm ơn bà nội.”

Giang Chỉ Lan cười nhẹ, che miệng nói: “Đúng là đứa trẻ vừa đẹp trai vừa lễ phép.” Tạm ngừng vài giây, bà chuyển chủ đề, ngụ ý sâu xa: “Không giống ai đó, đến nhà bà còn chẳng gọi là bà nội nữa.”

Phó Hoài Thâm: “……”

Anh nhíu mày: “Con gọi rồi, chỉ là khi nãy bà đang nói chuyện với cháu dâu tốt của bà nên không nghe thấy thôi.”

Ba chữ “cháu dâu tốt” được anh nhấn mạnh rõ ràng.

Giang Chỉ Lan vuốt nhẹ tóc, có chút chột dạ: “Thấy Tiểu Thời bà vui quá mà.”

An Thời vội vàng ra làm hòa: “Cháu cũng vui khi gặp bà ạ.”

Cậu nắm lấy tay của Giang Chỉ Lan: “Bà ơi, làm sao bà giữ gìn nhan sắc được như vậy, có bí quyết nào không ạ?”

Giang Chỉ Lan mỉm cười: “Có chứ.”

An Thời chờ đợi nghe ngóng: “Là gì ạ?”

Giang Chỉ Lan nói nghiêm túc: “Có tiền, chồng chết.”

An Thời: “……”

Không nói nhiều, đây thực sự là bí quyết.

Ba người tiếp tục thưởng trà.

Giang Chỉ Lan nắm lấy tay An Thời, rất thân thiết: “Tiểu Thời, trước khi gặp cháu, thật ra bà luôn rất lo lắng.”

An Thời cười nhẹ, hiểu ý: “Lo là cháu không hợp ý của anh ấy sao?”

Giang Chỉ Lan lắc đầu: “Không phải, bà lo là cháu không hợp ý bà.”

An Thời: “……”

“Nhưng giờ bà không còn lo nữa.” Giang Chỉ Lan cười nhẹ, “Bà đã tính rồi, hai đứa rất hợp nhau.”

An Thời ngạc nhiên: “Bà tính rồi sao, bà cũng biết tính toán chuyện này ạ?”

Giang Chỉ Lan đáp: “Về khoản này thì bà cũng có chút am hiểu.”

An Thời: “Wow, thật lợi hại!”

Với những điều như bát quái hay quốc học, An Thời tuy không hiểu nhiều nhưng vẫn thầm kính nể trong lòng.

Giang Chỉ Lan: “Trước đó ngày hai đứa đăng ký kết hôn cũng là bà tính toán đấy.”

“Thì ra là vậy.” An Thời nghĩ ngợi, lại có chút không hiểu, “Vậy tại sao lúc đó lại bảo chúng cháu về ạ?”

Giang Chỉ Lan mỉm cười: “Hôm qua bà xem thiên văn, phát hiện ngày đó không phải là ngày tốt nhất.”

An Thời kính phục: “Biết xem thiên văn thực sự rất lợi hại.”

Giang Chỉ Lan cười khiêm tốn, “Bà không biết xem thiên văn.”

An Thời sửng sốt: “Vậy bà dùng…”

Giang Chỉ Lan: “Bà dùng bản đồ sao và bài tarot.”

An Thời: “……”

Bà nội đúng là thời thượng thật.

---

Bữa tối tất nhiên phải ăn ở nhà.

An Thời đi rửa tay trước, rồi quay lại, thấy có ba chỗ ngồi trống quanh bàn tròn. Nghĩ ngợi một lúc, cậu liền ngồi bên cạnh Phó Hoài Thâm.

Vừa ngồi xuống, cậu quay đầu nháy mắt với Phó Hoài Thâm.

Phó Hoài Thâm nhìn vào ánh mắt cậu, hơi ngẩn người.

Mắt An Thời rất đẹp, sâu thẳm như mực, lông mi dài cong vυ"t. Khi cậu chớp mắt, hàng mi hơi cong, trông ngọt ngào và dễ thương.

An Thời truyền tín hiệu xong, rồi quay mặt đi.

Cậu chắc chắn Phó Hoài Thâm hiểu ý mình.

Trong nguyên tác, Giang Chỉ Lan không biết An Thời và Phó Hoài Thâm là "vợ chồng giả" ký kết theo hợp đồng, luôn tưởng họ là “tình cảm chân thành.”

Vì thế đây là cơ hội tốt để thể hiện mối quan hệ hòa hợp.

An Thời không quên lời Phó Hoài Thâm từng nói “hợp tác diễn xuất.”

Vì vậy cậu tự tin nháy mắt với Phó Hoài Thâm.

Quản gia Lý bưng món ăn lên, xếp đầy một bàn.

Lần này An Thời ăn rất ngoan ngoãn.

Giang Chỉ Lan vừa ăn vừa khuyến khích: “Tiểu Thời, món gà cung bảo này rất chính tông, cháu thử đi.”

Nói với An Thời xong, bà như sực nhớ ra điều gì: “Bà nhớ Hoài Thâm cũng thích món này, con cũng thử đi.”

An Thời gật đầu: “Vâng ạ.”

Cậu gắp một miếng đưa vào miệng: “Quả nhiên rất ngon.”

Rồi cậu gắp một miếng khác, nhìn về phía Phó Hoài Thâm: “Anh ăn không?”

Phó Hoài Thâm khẽ dừng lại, như nghĩ đến điều gì đó, điềm nhiên nói: “Em tự ăn đi.”

An Thời quan sát biểu cảm của anh, thấy anh nói vậy Thời yên tâm gắp miếng đó cho vào miệng.

Nhai nhồm nhoàm, quả thực rất ngon.

Đột nhiên, cậu cảm thấy vạt áo mình bị kéo nhẹ.

An Thời: ?

Kẻ nào lá gán lớn dám quấy rầy cậu ăn chứ?

Cậu cúi xuống nhìn, nhưng thấy dưới bàn không có gì, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Phó Hoài Thâm.

An Thời lịch sự nháy mắt với anh.

Phó Hoài Thâm nhìn cậu, ánh mắt có vẻ chất chứa điều gì sâu xa.

An Thời đưa mắt liếc qua bàn ăn.

Hiểu rồi.

Đây chẳng phải là ám chỉ phản ứng của cậu lúc nãy quá thờ ơ sao!

Là một nhân viên gương mẫu, nhận lương vài tỷ, khi sếp không hài lòng, An Thời tất nhiên phải cố gắng cải thiện.

Cậu mỉm cười, để lộ hai lúm đồng tiền nhạt, cầm đũa gắp một miếng gà đưa tới miệng Phó Hoài Thâm, hơi hé miệng, giọng điệu thân mật tự nhiên: “A~~~”

Chỉ là muốn nhắc cậu đừng có lố quá thôi, Phó Hoài Thâm: “……?”

Những người khác trên bàn ăn cũng lần lượt ngưng động tác.

An Thời cảm nhận được ánh mắt đang đổ dồn về mình, cười càng tươi hơn: “A~~~”

Phó Hoài Thâm chậm rãi ngước mắt lên, trong mắt đen thẫm là vẻ bối rối hiếm thấy.

An Thời: ?

Sao phải ngạc nhiên vậy?

Cậu chẳng phải đang làm đúng theo yêu cầu sao?

Phó Hoài Thâm chăm chú nhìn cậu, đôi mắt trầm ngâm.

Những người quen anh đều biết đó là dấu hiệu anh sắp nổi giận.

An Thời hoàn toàn không để ý, thấy anh nheo mắt, tay mình đã mỏi, bèn len lén đưa tay còn lại, kéo nhẹ vạt áo của Phó Hoài Thâm dưới bàn.

Phó Hoài Thâm lại ngẩn ra.

Anh cúi đầu, liếc xuống phía dưới, một bàn tay trắng nõn đang nắm vạt áo của anh, nhẹ nhàng lắc lắc.

Lực nắm không mạnh, thậm chí chỉ là nắm lấy một mép nhỏ, lắc lư, chẳng khác nào… làm nũng.

Anh ngước lên, ánh mắt An Thời lấp lánh, long lanh nhìn sang, chớp chớp.

Như bị điều khiển, anh từ từ mở miệng.

An Thời cuối cùng cũng cho anh ăn thành công, thì thầm nhỏ nhẹ: “Ngon không?”

Phó Hoài Thâm gật đầu: “Ừ.”

Nói xong, anh mới nhận ra rằng mình vừa ăn thứ mà An Thời đút cho, còn trả lời câu hỏi một cách rất nhẹ nhàng, sắc mặt lập tức trầm xuống.

An Thời liếc thấy anh không vui, tưởng rằng anh không thích món gà xào cung bảo, nên khéo léo đưa cốc nước bên cạnh cho anh.

Sau đó, còn tiện tay kéo nhẹ vạt áo anh ấy, khẽ nói: “Uống một chút đi mà.”

Giọng nói của cậu trong trẻo dễ nghe, lại hạ thấp một chút với âm điệu nhẹ nhàng, nghe vào tai người khác, thật giống như đang làm nũng.

Trong mắt của Phó Hoài Thâm thoáng qua một tầng tức giận nặng nề, như thể không thể kiềm chế được nữa, nắm chặt cổ tay của An Thời, nghiến răng nói từng chữ một: “Cậu đang làm gì…”

Bốp

An Thời hất tay anh ra.

Rồi cúi đầu xấu hổ: “Thật sự là không thể làm gì với anh.”

Sau đó, lại đưa cốc nước đến bên môi của Phó Hoài Thâm, cười cưng chiều, “Để tôi đút anh uống thì hơn.”

Phó Hoài Thâm đang tích lực: ?

Mọi người trong phòng đã ngớ người: ?

An Thời bình thản như thường.

Thậm chí còn có thời gian để tự nhủ trong lòng.

Không ngờ đấy.

Thì ra Phó Hoài Thâm lại thích phong cách ngọt ngào cưng chiều.

Sao không nói sớm chứ.

Khiến cậu còn lo lắng về hình tượng ngây thơ.

Giang Chỉ Lan và chú Lý nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Hai người họ đều trông thấy Phó Hoài Thâm lớn lên từ nhỏ, và tính cách của anh đã thể hiện từ khi còn bé: kén chọn, nghiêm khắc, ít nói và còn hơi có tính sạch sẽ.

Lần đầu gặp An Thời, chỉ nghĩ thanh niên này đẹp trai nổi bật, tính cách cũng vui vẻ, hoàn toàn trái ngược với Phó Hoài Thâm.

Nhưng bây giờ...

Phó Hoài Thâm lại có thể tiếp nhận sự chăm sóc của cậu.

Mà còn rất tự nhiên nữa!

An Thời đúng là có chút tài năng.

Hoàn thành nhiệm vụ, An Thời tập trung cúi đầu ăn cơm của mình.

Nghĩ đến màn trình diễn vừa rồi của bản thân, cậu cảm thấy đặc biệt hài lòng.

Cậu quả thực là có tài năng diễn xuất đấy chứ!

Chỉ là Phó Hoài Thâm dường như hơi không vui.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Dù sao thiết lập của Phó Hoài Thâm là một người lạnh lùng mà.

Khuôn mặt nghiêm túc phù hợp với hình tượng hơn.

Sau bữa ăn, An Thời đứng dậy, định rời khỏi bàn, nhưng bị Phó Hoài Thâm nắm lấy cổ tay.

Ngón tay của Phó Hoài Thâm thon dài, nhiệt độ cơ thể hơi cao, nắm lấy cổ tay cổ có chút nóng ran.

An Thời dùng ánh mắt hỏi: “?”

Phó Hoài Thâm đứng dậy, nhẹ nhàng siết chặt ngón tay một chút.

An Thời ngơ ngác chớp mắt, rồi chợt hiểu ra.

Nhất định là anh ấy đang ngầm ám chỉ cậu tiếp tục diễn.

Cậu liền tựa vào vai của Phó Hoài Thâm, khẽ nói: “Sao vậy?”

Cơ thể Phó Hoài Thâm thoáng cứng lại.

Không đợi An Thời nói gì thêm, anh đã chỉnh lại tư thế của cậu và kéo cậu lên lầu.

An Thời ngoan ngoãn đi theo, hai người vừa di chuyển thì phía sau đã vang lên tiếng Thời thầm của Giang Chỉ Lan và chú Lý.

“Thật không ngờ, Hoài Thâm thực sự đã mở lòng rồi.”

“Nhìn tình cảm của hai người họ xem, thật tốt đẹp.”

“Xem thái độ ấy kìa, chắc là đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt nhỉ?”

“Cậu nhóc An Thời nhìn trẻ như vậy, mà lại khá là có thủ đoạn...”

An Thời vểnh tai lên, không bỏ sót một từ nào.

Họ chỉ nghĩ mình đang thì thầm với nhau thôi sao? Không

——Đó đều là sự công nhận cho công việc của cậu!

Sắc mặt của Phó Hoài Thâm càng ngày càng tối sầm.

Đi đến ban công, anh mới buông tay.

An Thời lắc nhẹ cổ tay mình, rồi nghe anh gọi: “An Thời.”

An Thời ngẩng đầu lên: “Hử? Có chuyện gì vậy.”

Phó Hoài Thâm nheo đôi mắt dài hẹp: “Cậu còn nhớ nội dung thỏa thuận của chúng ta chứ?”

An Thời ngẩn người, ngoan ngoãn trả lời: “Tất nhiên là nhớ.”

“Cậu chỉ cần phối hợp với tôi, làm tốt những việc trong phạm vi thân phận của mình.” Phó Hoài Thâm đột nhiên tiến lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cằm nhọn của An Thời, giọng điệu nguy hiểm, “Những việc khác, không được phép có ý nghĩ viển vông.”

“Trong đó bao gồm…” Anh dừng lại, ánh mắt ẩn chứa ý tứ khó đoán, “Không được nảy sinh tình cảm với bên còn lại.”

Dù không hiểu logic của Phó Hoài Thâm, nhưng với tinh thần chuyên nghiệp, An Thời gật đầu tán thành: “Đương nhiên rồi, tôi sẽ không.”

Nghĩ một lúc, cậu còn an ủi thêm: “Chúng ta chỉ đang diễn kịch mà thôi.”

Nói xong, cậu lại chớp mắt với Phó Hoài Thâm.

Phó Hoài Thâm lại nhíu mày.

Sau một lúc lâu, anh thở dài, lạnh lùng nói: “Hy vọng cậu có thể luôn nhớ điều đó.”

Lời vừa dứt, không đợi An Thời trả lời, anh liền xuống lầu một mình.

An Thời ngơ ngác.

Nhưng xét thấy Phó Hoài Thâm là người “giàu có”, cậu cũng chỉ cười cho qua.

Không còn cách nào khác.

Đã đẹp trai lại còn giàu.

Việc đầu óc có chút vấn đề cũng có thể hiểu được.

Cơn gió mùa hạ thổi nhẹ qua, đã lâu rồi An Thời chưa ngắm nhìn cảnh đêm, không có việc gì làm, cậu liền dựa vào lan can ban công, chống cằm ngắm sao.

Đây là khu biệt thự liền kề, phía đối diện cũng có nhà người khác sinh sống.

Do không gian xanh rất tốt, trong không khí vọng lại tiếng ve râm ran đặc trưng của mùa hè.

Ánh đèn đường giao nhau, chiếu sáng khoảng đất trống trước biệt thự rõ ràng, An Thời đang ngắm nhìn xa xăm, thưởng thức cảnh vật, bỗng ánh mắt cậu gặp phải người đàn ông lạ trên ban công đối diện.

Thị lực của An Thời khá tốt, thêm khoảng cách không xa, hai ánh mắt chạm nhau, để giảm bớt sự ngượng ngùng, cậu khẽ cười một cách thân thiện.

Người đàn ông lại ngạc nhiên!

An Thời: ?

Cậu nghĩ rằng mình cũng không đến nỗi trông đáng sợ.

Ngay sau đó, người đàn ông như phát hiện ra điều gì đó không bình thường, nhíu chặt mày.

An Thời: ??

Người đàn ông bắt đầu lục lọi gì đó, lấy ra một chiếc ống nhòm để quan sát.

An Thời: ???

Người đàn ông xác nhận xong hai lần, liền chạy vụt ra khỏi nhà!

An Thời: ????!



Phía bên này, sau khi nói chuyện với An Thời, Phó Hoài Thâm tự mình lên thư phòng.

Chiếc điện thoại đặt bên cạnh rung lên hai lần, anh cầm lấy, nhìn vào phần ghi chú: Chu Hành.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nam náo nhiệt vang lên từ đầu bên kia: “Anh, không ổn rồi! Có chuyện lớn!”

Phó Hoài Thâm: “?”

Chu Hành: “Anh đoán xem em vừa thấy gì ở chỗ bà nội! Nhìn thấy một anh chàng đẹp trai! Bà nội kể từ khi ông nội mất lại có… mùa xuân thứ hai!”

“…” Phó Hoài Thâm im lặng vài giây, “Em thấy ở đâu?”

“Ban công! Em thấy từ ban công! Tên đẹp trai đó trông trẻ măng, rất đẹp trai! Nhìn là biết không phải người tốt rồi! Loại người có thể lừa hết tiền dưỡng già của bà nội ấy!”

Phó Hoài Thâm: “…”

Anh hình như đã biết đó là ai.

Hít một hơi sâu: “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Haha, em đang ở dưới nhà bà nội đây.” Đầu bên kia, Chu Hành đầy khí thế, “Anh đợi em, để em lên gặp hắn!”

Cùng lúc đó.

An Thời cũng từ trên tầng chạy xuống với vẻ mặt lo lắng: “Phó Hoài Thâm…!”

Vẻ mặt cậu nghiêm nghị, chắc chắn: “Trên lầu! …Trên lầu có người liếc mắt với em.”

Phó Hoài Thâm: “…”